Cố Tắc Viêm mỗi ngày gặp qua rất nhiều người, hắn cũng hiểu tính cách cháu dâu của mình. Hắn gật đầu từ chối cho ý kiến, sau đó đi xuống lầu ngồi lên ghế sa lông.
- Chú, hôm nay Quảng Đắc bị cách chức hiệu trưởng. Những năm qua Quảng Đắc cần cù chăm chỉ công tác, là tiếng lành đồn xa trong thành phố Rừng Mật, dù là lãnh đạo thị ủy hay phụ huynh học sinh đều phải vỗ tay tán thưởng. Thế nhưng anh ấy là người quá ngay thẳng, bây giờ bị cách chức, hơn nữa còn phải ở nhà làm bản kiểm điểm, ngài nói xem, như vậy có phải là quá ức hiếp người khác rồi không? Cháu dâu của Cố Tắc Viêm nói đến đây thì dùng giọng căm phẫn nói: - Có câu nói thế này, mọi người đều nói như vậy là không công bằng, rất nhiều phụ huynh học sinh và thầy cô giáo nói là Quảng Đắc bị oan. Bọn họ biết rõ Quảng Đắc là cháu của ngài mà còn dám làm như thế, tôi cảm thấy bọn họ không phải là hướng về cháu của ngài, rõ ràng là muốn gây khó khăn cho ngài.
Gương mặt Cố Tắc Viêm chợt trầm xuống, cháu gái dám mở miệng nói như vậy thật sự là phụ nữ tóc dài óc ngắn. Chỉ bằng vào vài câu của cô mà tôi sẽ tiến lên đâm đầu vào họng súng sao? Cô có phải là quá khôn rồi không?
Cố Tắc Viêm cười lạnh một tiếng rồi dùng ánh mắt hung hăng nhìn cháu dâu, hắn cũng không nói lời nào. Nhưng ánh mắt của hắn không khỏi làm cho đứa cháu dâu chợt ỉu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2074777/chuong-2237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.