Tiếng khóc đau khổ vang lên làm cho đám người bị cháy nhà cảm thấy cực kỳ đau đớn. Tình cảnh của mọi người lúc này rất bi thảm, mặc dù có người đưa đến bữa sáng thế nhưng lại không ai nuốt trôi.
- Mẹ nó, chuyện này nhất định là do con chó kia làm ra. ôột tên thanh niên đập hộp cơm của mình xuống đất, sau đó nghiến răng nghiến lợi mắng. Hắn đứng lên xách theo một cục gạch, thế nhưng lại bị bố hắn cản lại.
- Cánh tay không lay được đùi. Ông cụ bên kia lên tiếng và thở dài, Vương Tử Quân căn bản tràn đầy cảm xúc với tiếng thở dài của người này.
- Ông, ngài thế nào rồi? Một chiếc taxi từ xa chạy đến, Lý Kiếm Tú xuống xe, bộ dạng cực kỳ mỏi mệt. Tuy vợ con của hắn đã được cứu, thế nhưng vẫn phải nằm viện, hơn nữa nhà đã cháy, điều này làm cho một người đàn ông có vẻ hướng nội này có chút suy sụp tinh thần.
Khi Lý Kiếm Tú đi về phía ông Lý, Lưu Nhị băng bó vải trắng trên đầu chợt đi xuống từ một chiếc xe khác, sau đó chỉ vào Lý Kiếm Tú rồi lớn tiếng nói: - Chính là hắn, người kia đánh tôi.
Lưu Nhị la lên, vài tên cảnh sát đi xuống từ một chiếc xe khác, chỉ sau nháy mắt đã vây Lý Kiếm Tú vào giữa. Ông Lý thấy vây thì tranh thủ thời gian chạy đến, nhưng viên cảnh sát cũng không chờ lão lên tiếng mà nói nga: - Đồng chí, Lý Kiếm Tú vì khả nghi làm bị thương người khác, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2074447/chuong-1907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.