Khi Hà Duyên Cường và Đồ Thăng Khuê đang nói chuyện với nhau, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc trang phục cảnh sát ưỡn ngực đi từ nơi không xa đến. Người đàn ông này có thân hình cao lớn, từ xa nhìn lại làm cho người ta sinh ra cảm giác rất cường tráng.
Ánh mắt Đồ Thăng Khuê rơi lên người kẻ đang đến, giọng nói có vài phần hèn mọn:
- Mỗi ngày đều là như vậy, giống như nơi này biến thành sân bãi luyện công.
Hà Duyên Cường hừ lạnh một tiếng:
- Người ta đang cố gắng biểu hiện sự kiên cường của mình, anh nhìn mà xem.
- Hừ, cơ thể cường tráng thì có gì là tốt, chẳng phải thêm nặng nề sao?
Đồ Thăng Khuê có chút bực bội khó hiểu, lời nói cũng có chút ghen ghét.
- Anh Đoạn, đến đây một chút.
Hà Duyên Cường thấy người đàn ông trung niên kia đi đến bên cạnh mình thì khoát tay áo nói.
Người đàn ông trung niên kia nhìn Hà Duyên Cường, sau đó đi đến không nhanh không chậm, trên gương mặt cường tráng lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Cục trưởng Hà, hôm nay có việc vui gì đây?
Hà Duyên Cường giống như căn bản không nghe được ẩn ý trào phúng trong câu hỏi của đối phương, hắn cười ha hả nói:
- Anh Đoạn, mỗi ngày anh đều đi làm đúng giờ, bảy giờ năm mươi phút, không sớm không muộn, thật sự là rất đúng điểm.
Anh Đoạn nghe Hà Duyên Cường nói như vậy thì có chút ngạc nhiên, rõ ràng hắn không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2073997/chuong-1457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.