Người này dù căn bản không có khả năng ở phương diện phát triển kinh tế, thế nhưng phương diện mưu mô và cao tay thì không kém bất kỳ ai, bản lĩnh ôm công chối bỏ trách nhiệm là cực kỳ đệ nhất, người như vậy mới là cao thủ trong quan trường.
- Quốc Lương, tôi biết rồi, cậu nếu không thích ở lại thành phố Đông Bộ, có thể đến đây giúp tôi, chỗ này của tôi còn thiếu một vị chủ tịch huyện.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi thay đổi chủ đề.
- Bí thư Vương, bất cứ lúc nào tôi cũng chờ đợi sự triệu hoán từ ngài.
Triệu Quốc Lương nghe rõ sắp xếp của Vương Tử Quân thì trong lòng cảm thấy ấm áp.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và mắt đầu suy xét về những lời nói của Triệu Quốc Lương, xem ra trước kia Nguyễn Chấn Nhạc cũng có suy xét về tình hình và những tồn tại của khu công nghiệp Lam Hà, đã chuẩn bị đủ đường về, đến nổi bây giờ có thể thoải mái thoát thân.
Nếu Trình Hiểu Bình nhận lỗi từ chức, Nguyễn Chấn Nhạc sẽ đi ra thu thập cục diện, những hành động hiên ngang lẫm liệt như vậy biết đâu sẽ tạo ra cho đối phương chút danh tiếng.
Người này thật sự quá tinh quái.
- Bố à, chơi với con một lát đi.
Tiểu Bảo Nhi đã gần ba tuổi, nó mặc một chiếc quần yếm chạy đến lao vào lồng ngực Vương Tử Quân theo thói quen, sau đó hai bàn tay mập mạp ôm lấy cổ bố rồi dùng giọng làm nũng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2073840/chuong-1302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.