- Miệng lưỡi trơn tru, đúng là làn điệu của cậu, căn bản không dạy bảo một chút là không được.
Lâm Trạch Viễn nói rồi giọng điệu trở nên nghiêm túc:
- Tử Quân, tuy phong ba lần này đã qua, cậu đã nói rõ ràng, thế nhưng bài học vẫn phải khắc sâu. Điều này yêu cầu cậu phải cực kỳ cẩn thận trong công tác về sau, không cần phải làm cho người ta nắm được mái tóc của mình.
Lâm Trạch Viễn nói bằng lời đầy quan tâm, nhưng đồng thời cũng làm cho Vương Tử Quân cảm nhận được ý nghĩa khác biệt.
- Cám ơn chú Lâm nhắc nhở, sau này tôi sẽ chú ý hơn.
- À, lãnh đạo rất vui vì lần này cậu đã vượt qua khảo nghiệm, nói cậu còn trẻ, sau này tương lai rộng lớn, nếu muốn tiến nhanh về phía trước, muốn đi xa hơn, cần phải vững vàng từng bước một. Nguồn tại http://truyentop.net
Lâm Trạch Viễn càng nói thêm nghiêm túc, giọng điệu càng thêm trầm bổng hơn.
Sau khi nghe được lời đánh giá của vị lãnh đạo kia với mình, Vương Tử Quân biết rõ lần này mây gió trên người mình đã tán đi, thế nhưng vẫn còn thứ khác đang chào đón.
"Cậu còn trẻ, đường còn dài."
Lời an ủi như vậy cũng có ý nghĩa khác, đó chính là lúc này lãnh đạo đang yêu cầu mình không cùng người khác tiếp tục tranh chấp ưu khuyết điểm.
Lúc này trong phòng làm việc của Lâm Trạch Viễn cũng không phải chỉ có một mình, còn có cả Vương Quang Vinh.
Nếu so sánh với vài ngày trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2073810/chuong-1272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.