Mục Hoài Trụ vội vàng gật đầu xưng vâng, chờ đầu dây bây kia vang lên những tiếng tút tút thì hắn mới cúp điện thoại.
Hai mươi phút sau khi Mục Hoài Trụ báo cáo với lão lãnh đạo, Nguyễn Chấn Nhạc ở thành phố Đông Bộ phía xa cũng nhận được tin tức này. Hắn xem qua kết quả điều tra sơ bộ, sau đó trầm ngâm hút thuốc.
Hai ngày gần đây biểu hiện của Nguyễn Chấn Nhạc cực kỳ bình thường, đi làm, đi về, họp bàn, báo cáo, tên của hắn cũng thường xuyên xuất hiện trên báo đài tivi. Nhưng chính hắn biết rõ cuộc sống của mình đang rối loạn. Dù trước đó hắn đã có sắp xếp dự phòng, thế nhưng cảm giác sợ hãi và bất an luôn bao phủ, làm cho hắn yếu ớt và mẫn cảm, cả ngày bất ổn, sợ bóng sợ gió.
Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không thể nào đánh giá được biện pháp xấu xa kia có thể đánh ngã được Vương Tử Quân hay không, nếu như đối phương căn bản không ngã, càng không phải là ngã đến mức không gượng dậy được, như vậy Vương Tử Quân có phản kích chính mình không?
Tình huống này làm cho Nguyễn Chấn Nhạc mẫm cảm ý thức được sự việc sẽ không phát triển giống như những gì mình đã phỏng đoán. Vương Tử Quân đã nói đồng hồ là vợ mình mua, như vậy nhất định sẽ có giải thích viên mãn, tuy Nguyễn Chấn Nhạc không biết đó là giải thích gì.
Cơ hội tốt như vậy mà lại để cho Vương Tử Quân chạy thoát, thật sự là quá đáng tiếc.
- Chấn Nhạc, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2073807/chuong-1269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.