- Đồng chí Tử Quân, tôi thấy rõ thành phố La Nam phát triển rất tốt, nhưng như vậy cũng không đáng để các anh lợi dụng ưu thế xí nghiệp địa phương để áp chế các thành phố khác chứ?
Sau khi xe rời khỏi khu công nghệ cao, lãnh đạo thượng cấp chợt mở miệng cười hỏi.
Vẻ mặt Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân đều nhanh chóng trở nên nghiêm túc, bọn họ biết rõ lãnh đạo cuối cùng cũng ném ra vấn đề.
Hào Nhất Phong thầm nghĩ hôm nay mình và Thạch Kiên Quân đã nâng kiệu cho Vương Tử Quân, đã nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, nhìn bộ dạng của tiểu tử kia mà xem, cười rất đắc ý. Bây giờ đã đến lúc đả kích anh một chút, dù anh phát triển kinh tế rầm rộ ngút trời, thế nhưng anh lại có hành vi không đoàn kết, rõ ràng đó không phải là thứ gì quang minh đối với lãnh đạo địa phương.
Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, sau khi nghe giám đốc Lý nói ra vấn đề thì trong lòng thầm nghĩ, không ngờ trong tỉnh lại có sự việc như vậy.
Thạch Kiên Quân ở bên cạnh cũng thầm cảm thấy khổ sở thay cho Vương Tử Quân, dù sao thì sự thật vẫn là sự thật, cho dù các anh tức giận với thành phố Tam Hồ về sự kiện thành phố trọng tâm, hành vi không đoàn kết và không chú ý đại cục của các anh cũng khó thể tha thứ được.
Nhưng nhìn vào sự tán thưởng của lãnh đạo thượng cấp với quá trình phát triển kinh tế của thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2073745/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.