- Anh Phụ Hòa nào lấy đâu ra số tiền một triệu? Hơn nữa bọn họ cũng không thể nào cứ mở miệng là đòi người ta một triệu được, thế cho nên anh Phụ Hòa cũng không tin. Kết quả là nói được ba câu thì tiểu tử đấm vào ngực anh Phụ Hòa.
- Anh thấy người kia đánh Nhiếp Phụ Hòa sao?
Công tố viên chờ Nhiếp Thuận Triêu nói xong thì vội vàng hỏi.
- Không những tôi nhìn thấy mà còn có rất nhiều hàng xóm nhìn thấy, tên kia đấm anh Phụ Hòa một cái, sau đó đẩy anh ấy ngã xuống đất đạp cho vài cái.
Nhiếp Thuận Triêu nói đến đây thì lớn tiếng nói:
- Nếu không phải đám khốn kiếp này lên xe quá nhanh, người Nhiếp Gia Thôn chúng tôi cũng sẽ không cho đám khốn kiếp kia chạy thoát. Hắn là một người thanh niên mà đánh một ông lão, như vậy còn ra thể thống gì.
- Nhiếp Thuận Triêu, anh nhìn xem, trong đây có người hôm đó đánh Nhiếp Phụ Hòa hay không?
Công tố viên chỉ về bốn phía rồi lớn tiếng hỏi.
Nhiếp Thuận Triêu căn bản không có chút do dự, lão chỉ về phía Trịnh Khiếu Nam rồi nói:
- Chính là tên khốn này, nếu hắn không chạy, đám người thôn chúng tôi sẽ cho hắn biết tay.
- Ông già kia, ông mắng ai? Con bà nó ông mắng lại xem, ông xé xác mày ra bây giờ, dám mắng sao? Con bà nó dám mắng sao?
Trịnh Khiếu Nam giống như nổi điên, hắn gầm lên, cơ thể giống như muốn xông về phía Nhiếp Thuận Triêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2073291/chuong-803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.