Những năm nay thân thích của Lỗ Tiền Tiến về thủ đô thăm nom cũng không nhiều, bọn họ lớn lên đầu là một hình dạng, tất cả đều là nông dân chân lấm tay bùn, quần áo màu đất, răng ố vàng, tay đen như than và đầy bùn đất. Mỗi lần đến ngày lễ tết thì đám người này đưa đến cho lão vài món đặc sản thôn quê, những thứ này được bỏ vào bao phân, lại được ô tô vận chuyển đường dài, sau đó được đưa vào nhà kho chất chồng chất đống.
Cách đây vài ngày thì Lỗ lão gia tử phân loại những món đặc sản trong kho của mình, sau đó đưa ra phơi nắng, lại yêu cầu đám người kia đưa về. Lão là người quen lao động, lao động là tính mạng của lão, thật sự thì lão giống như một nông dan, làm để sống, tình nguyện làm việc, chỉ cần sống một ngày thì phải làm sao cho toàn thân thoải mái. Thế nhưng mỗi lần nhìn những món đặc sản thôn quê của mình thì rất thích thú, tất cả đều không đáng tiền, có thể mua ngoài chợ, thế nhưng dù sao đó cũng là tình cảm của người ta dành cho mình.
Lỗ Đại Lôi cũng là một người tùy tiện trong thôn, thế nhưng bây giờ đối mặt với một nhân vật như Lỗ Tiền Tiến thì chỉ có thể kính sợ theo bản năng. Sau khi nghe Lỗ lão gia tử hỏi thì chợt cảm thấy trong đầu trống rỗng, lão lắp bắp nói:
- Nhị thúc, bí thư Nhan trong huyện nói với cháu, chỉ cần cháu đến, khi quay về sẽ mở một con đường nhựa trong thôn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2073221/chuong-733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.