Lưu Nham Phú cũng không muốn để cho người ta cố tình lấy lòng theo kiểu này, thế là hắn mất kiên nhẫn phất tay nói:
- Hoặc là để tôi trả tiền thức ăn, hoặc là các người dọn đi.
Đám nhân viên phục vụ đưa mắt nhìn nhau, vô tình luống cuống tay chân. Bọn họ thầm nghĩ, có lẽ nên mời người kia ra mặt. Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đi vào, người đàn ông vừa vào cửa đã cười nói:
- Cục trưởng Lưu, lãnh đạo đoán ngài sẽ không nhận, quả nhiên đoán không sai, ngài như vậy là suy nghĩ quá cơ bắp rồi, phải sửa lại mới được.
Lưu Nham Phú thấy người đàn ông trẻ tuổi kia thì vẻ mặt đang bình thản có chút khó coi, nhưng hắn trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói:
- Nhờ anh thay tôi cảm ơn lãnh đạo của anh, tôi đang có khách, sẽ không giữ người.
Người đàn ông kia cười ha hả nói:
- Cục trưởng Lưu, ngài quá khách khí rồi, ngài là lãnh đạo của chúng tôi, bây giờ gọi cho lãnh đạo vài món ăn, không trái với quy định đấy chứ?
Người đàn ông này vừa nói vừa đi ra ngoài, đối phương mở miệng tuy có vẻ rất cung kính với Lưu Nham Phú, thế nhưng ánh mắt lại có mang theo vài phần khiêu khích.
Vương Tử Quân nhìn thấy tất cả, hắn thầm nghĩ, xem ra anh Lưu về thủ đô nhận chức cũng không được trôi chảy. Cũng khó trách được, nơi nào có người thì chỗ đó có tranh chấp, gặp phải phiền toái cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2073045/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.