Vương Tử Quân quay đầu nhìn thì thấy một căn nam nữ từ xa đi đến, vừa rồi hắn đã xác nhận tiễn chân đến người cuối cùng, sao bây giờ lại xuất hiện hai người kia?
Một nam một nữ đều đeo kính, có vẻ rất nhã nhặn. Nữ còn khá trẻ, hơn ba mươi, mặc một bộ váy hoa khá cũ, bộ dạng đoan chính. Vương Tử Quân lần đầu tiên thấy người phụ nữ kia, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông, Vương Tử Quân không có chút xa lạ: Chính là anh Hàn bán vịt nướng của nhà máy may Miên Phưởng.
Lần đầu tiên Vương Tử Quân đến nhà anh Đổng thì đã mua vịt của anh Hàn này, nhưng bây giờ nhìn biểu hiện của anh Hàn, căn bản không thể liên hệ cậu cán bộ trẻ tuổi kia với chủ tịch thành phố Vương Tử Quân.
- Các người có gì cứ nói.
Vương Tử Quân khoát tay chặn hai người kia lại, sau đó trầm giọng nói.
...
- Anh nói gì? Chủ tịch Vương nói nếu một tháng không thể làm cho nhà máy khôi phục sản xuất thì sẽ từ chức sao?
Triệu Hâm Cung ngồi trong nhà, tuy mở điều hòa rất thấp nhưng vẫn đổ mồ hôi, hắn nắm chặt tay người đàn ông mặc áo tay ngắn rồi lớn tiếng hỏi.
- Đúng vậy, giám đốc Triệu, anh ta có nói như vậy.
Người đàn ông mặc áo tay ngắn vừa phủi quần áo của mình vừa dùng giọng hưng phấn nói.
- Vậy thì tốt rồi, Chấn Phong, anh thật sự là tâm phúc của tôi, có thể nói một câu ép hắn phải nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2073037/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.