- Nhị Đắc, cậu muốn làm gì?
Khi Trình Nhị Đắc vung nắm đấm thì một tên người đàn ông chạy đến, người này hơn năm mươi, gương mặt đen nhẻm, trên người khoác một chiếc áo đơn sơ. Lão chạy vài bước đã đến bên cạnh Trình Nhị Đắc.
- Tiểu tử ngốc này, muốn làm gì vậy? Còn không tranh thủ cút về nhà đi?
Triệu Ngọc Sơn thấy người đàn ông kia chạy đến thì gương mặt chợt trầm xuống:
- Ông Trình, con trai ông thật sự rất hung hăng, chúng ta đã ký hợp đồng mua bán, còn chuẩn bị đánh cả tôi, đúng là sinh được đứa con tốt.
- Cậu Ngọc Sơn, cậu cũng đừng chấp nhất đứa bé này. Từ nhỏ nó đã không có mẹ, tôi làm cha thật sự quản giáo không tốt, nếu nó có gì không đúng thì kính xin cậu nể mặt tôi, tha thứ cho một chút.
- À, bác Trình đã nói như vậy thì tôi cũng không chấp nhất. Nhưng tôi phải nói rõ ràng, hôm nay, hôm nay đứng trước mặt con của bác, tôi hỏi bác có phải đã tự nguyện bán căn nhà này cho chúng tôi rồi không? Bây giờ căn nhà này đã được giải tỏa, con của bác lại muốn đến lấy nhà về, ông nói xem có phải là đùa quá trớn rồi không?
Triệu Ngọc Sơn vừa nói vừa chỉ về phía căn nhà:
- Bác bán nhà cho tôi, tôi không trả cho bác thiếu một đồng nào, bây giờ bác lật lọng như vậy, có phải cảm thấy tôi dễ ức hiếp quá không?
- Cậu Ngọc Sơn...
- Triệu Ngọc Sơn, con bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2072963/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.