Một con hẻm nhỏ vắng vẻ, một căn nhà ba tầng vững chải bên cạnh một hàng trúc xanh mướt.
Nơi đây thật sự là một quán trà rất có hương vị, trên tấm biển hiệu không biết đã trải qua bao mưa gió có ghi bốn chữ: "Quán trà Lâm Vãn!"
- Chủ tịch Vương, mời anh đi bên này.
Vương Tử Quân đi đến trước cửa quán thì tên thanh niên luôn đi cạnh Đổng Quốc Khánh tiến lên nở nụ cười tiếp đón. Vương Tử Quân thật sự không biết tên của người này, hắn mỉm cười bắt tay với đối phương, sau đó đi theo chỉ dẫn của người kia đi lên một gian phòng ở lầu hai.
Gian phòng này không lớn, Đổng Quốc Khánh đang nhàn nhã ngồi uống trà bên trong, nước được đun sôi phì khói ầm ầm, không gian như được bao phủ trong khói sương, làm cho gian phòng tăng thêm vài phần hư ảo.
- Chủ tịch Vương, mời anh đi sang bên này.
Đổng Quốc Khánh thật sự không còn chút cảm giác say, hắn đứng lên chỉ vào vị trí bên cạnh mình, tỏ ý mời Vương Tử Quân ngồi xuống.
Vương Tử Quân cũng không khách khí, hắn ngồi xuống bên cạnh Đổng Quốc Khánh rồi cười nói:
- Trưởng phòng Đổng, ngài thạt sự rất có nhã hứng, sau khi uống rượu thì tìm một quán trà đẹp như thế này để thưởng thức, thật sự thần tiên cũng kém ngài.
Đổng Quốc Khánh cầm ấm trà châm nước cho Vương Tử Quân rồi nói:
- Quán trà Lâm Vãn này chính là chốn cũ của tôi, năm xưa khi tôi công tác ở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2072961/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.