Trần Chính Vũ giống như cũng cảm nhận được mình hỏi như vậy có chút đường đột, thế là hắn lập tức giữ vững tâm thần nói:
- Bố, con nghe nói bố đã chọc chuyện này lên lãnh đạo trường đảng rồi?
Trần Hổ Đức hừ lạnh một tiếng xem như trả lời con trai mình.
- Bố, sao bố lại làm như vậy? Nếu như sự việc được xử lý vào lúc này, chẳng phải sẽ lỡ đại sự mất sao?
Trần Chính Vũ nói đến hai chữ đại sự thì giọng điệu khá căng, bộ dạng của hắn thật sự giống như hận không thể tiến lên vị trí thường ủy chỉ vì sự thiếu kiên nhẫn của bố mình.
Trần Hổ Đức tuy cảm thấy con trai mình không đủ trí tuệ, thế nhưng lão cũng không yêu cầu quá cao, đây dù sao cũng là con trai mình, thế là mở miệng an ủi
- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Triệu Tùng Lâm là ai? Đây là thời điểm mà bí thư Nhiếp Hạ Quân sắp xuống thị sát, lão sao có thể điều tra vụ này, làm cho trong ngoài sân trường đều xôn xao sao? Con yên tâm, bố đã sớm bắt mạch của lão, lão nhất định sẽ chờ sau khi bí thư Nhiếp Hạ Quân xuống thị sát mới xử lý vụ này.
Trần Hổ Đức nói, cuối cùng còn cho Trần Chính Vũ một viên thuốc an thần. Trần Chính Vũ cười hì hì với bố mình trong điện thoại, sau đó hắn cúp máy. Trần Hổ Đức cũng đặt điện thoại xuống, đeo kính lão lên, ánh mắt rơi lên trang sách, tâm tư lại liên tục chuyển động.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2072821/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.