Gương mặt Trương Lộ Giai lộ ra nụ cười ngọt ngào xúc động lòng người, hai mắt sáng linh động, đầy ẩn tình, làn da cũng cực kỳ trắng, thật sự giống như một khối ngọc không chút tì vết, lại có dáng người thon thả, khí chất trang nhã, rung động lòng người. Đáng lý ra một tiểu mỹ nhân như vậy, nếu xét trên phương diện trí thông minh, chưa nói rằng ngu ngốc, ít nhất cũng không nên thông minh như vậy mới đúng? Nhưng khốn nổi ông trời lại rất quan tâm đến cô gái xinh đẹp này, không những cho nàng vẻ đẹp, hơn nữa còn tài hoa hơn người, điều này khó tránh làm cho đám đàn ông sinh ra những ý nghĩ kỳ quái.
Trương Lộ Giai nhìn tình huống đám học viên trong lớp ồn ào hô hào, vẻ mặt nàng có chút xấu hổ, nàng khẽ nhíu mày rồi cười nói:
- Vị học viên nào muốn mời tôi dùng cơm? Tôi sẽ cảm thấy rất hân hạnh, thế nhưng hôm nay ban thủ lĩnh Vương Tử Quân đã nói trước, anh ấy sẽ mời tôi dùng cơm, thế cho nên các anh cũng đừng tiếp tục ồn ào nữa.
Tiếng cười vang lên rộn rã bên dưới chợt dừng lại, từng đôi mắt hoài nghi đều chuyển sang nhìn về phía Vương Tử Quân. Bọn họ vốn cho rằng người xuất hiện sau đó sẽ là Thạch Nham Phong, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ, ai cũng nghĩ rằng Thạch Nham Phong sẽ đứng lên gặt hái thành công, ngược lại bị Vương Tử Quân nhanh chân tiến lên cướp đoạt không một tiếng động.
Khi Lý Tùng Mai nói xong thì Thạch Nham Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2072812/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.