- Tin vắn này không thể phát ra, lời này...Trưởng khoa Tô nói, anh ấy nói...Đây là ý của chủ tịch Đỗ.
Tôn Hạ Châu cũng không muốn đứng thành hàng, nhưng thấy Vương Tử Quân hỏi, hắn cũng chỉ có thể thành thật trả lời.
"Là ý của Đỗ Tự Cường?"
Vương Tử Quân không nói một lời mà tiếp tục xoay bút.
Tôn Hạ Châu nhìn Vương Tử Quân không nói lời nào, hắn cũng không dám tùy ý động đậy, hắn cung kính đứng trước bàn làm việc, chờ lãnh đạo nổi giận.
Phòng làm việc của Đỗ Tự Cường.
Trương Thắng Lợi đang cười tươi như hoa châm thuốc cho Đỗ Tự Cường, lúc này bộ dạng của hắn cực kỳ khúm núm, nào có bộ dạng của một vị cục trưởng? Tư thái của hắn rất cẩn trọng, thật sự còn khách khí hơn cả một tên cán sự của khối chính quyền huyện.
- Anh Trương, không phải tôi nói anh, dù thế nào thì người ta cũng là một vị phó chủ tịch huyện nắm công nghiệp, lần đầu tiên người ta xuống kiểm tra chỉ đạo công tác mà anh không lộ mặt, để cho người ta ngồi đợi nửa ngày, anh nói xem người ta nên đặt thể diện ở chỗ nào? Khó trách người ta gõ đầu anh, xem ra chính bản thân sự việc đã có nguyên nhân quá rõ ràng.
Đỗ Tự Cường bắt chéo chân hút thuốc, hắn dùng giọng nghiêm trang nói với Trương Thắng Lợi.
- Mong chủ tịch cứ yên tâm, anh có gì cứ phân phó, Trương Thắng Lợi này có bao giờ không tận tâm tận lực? Đợi đến khi họp xong, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2072650/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.