Lâm Dĩnh Nhi *đối mặt với ánh mắt kiên định của Vương Tử Quân, trong lòng chợt cảm thấy tín tín nhiệm. Ngay cả vừa rồi hắn giữ lấy bàn tay của mình, nàng cũng không cảm thấy chán ghét.
- Tôi gọi điện thoại, một ngàn đồng cũng không phải số tiền nhỏ, tôi cũng không mang theo nhiều như vậy.
Vương Tử Quân nói, sau đó hắn đi về phía chiếc điện thoại, hắn đã nhớ số điện thoại trước đó mình ghi lại, thế cho nên nhấc máy lên là gọi đi ngay.
Tranh chấp cuối cùng cũng gián đoạn, lúc này đám người năm nam nữ kia có bộ dạng chiến thắng, bọn họ ngồi ở hàng ghế trong hành lang bệnh viện, hoàn toàn không quan tâm đến người mẹ đang nằm trên giường.
Lâm Dĩnh Nhi thấy thế thì thật sự không đành lòng, nàng tiến lên dùng giọng dịu dàng an ủi bà cụ. Vương Tử Quân khẽ đưa mắt nhìn, cảm thấy lòng nhân ái của cô bé kia thật sự rất đáng quý.
Thật sự là một cô gái khôn khéo và có lòng nhân ái, Vương Tử Quân thầm cảm thấy cảm khái, trong lòng chợt bùng lên cảm giác muốn bảo vệ cho cô gái lương thiện kia, không muốn cho nàng phải chịu tổn thương.
- Anh, một ngàn có phải có hơi ít không?
Một người phụ nữ đưa mắt nhìn Lâm Dĩnh Nhi rồi khẽ nói.
Người phụ nữ này vừa mở miệng thì tên Nhị đệ cũng chậc lưỡi nói:
- Đại ca, Huệ Linh nói đúng, chúng ta ra giá quá thấp, mẹ bây giờ nếu có di chứng thì không phải phiền toái sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2072580/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.