Các cơ quan thường có những cảnh tượng như thế này: Trước khi lãnh đạo lên xe thì lái xe sẽ chậm rãi chạy đến, một tay mở cửa, một tay che bảo vệ đầu lãnh đạo, rất giống như nô tài thời xưa. Nếu là lãnh đạo xuống xe, như vậy dù là già hay trẻ thì cũng sẽ nghiêm mặt, bộ dạng bình tĩnh, lái xe sẽ tiếp đón ngay ngoài cửa.
Một lái xe tất nhiên phải luyện được những cách hầu hạ lãnh đạo cho chu toàn, chút việc như vậy tất nhiên Tiểu Tào biết rõ, nhưng hắn thấy hầu hạ lãnh đạo ngoài chịu khó thì điều cần thiết nhất là có cả ánh mắt, cũng cần lười biếng đúng lúc. Nếu lãnh đạo khác đi xe thì anh cũng không nên quá xum xoe, phải dành hết cho lãnh đạo của mình; nếu gặp phải những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cũng phải học cách lười biếng, để lãnh đạo có cơ hội thân cận. Lãnh đạo cũng là người ăn khói lửa nhân gian, cần đứng trên mặt đất, cũng hít thở như mọi người.
Sau khi xe dừng lại thì Vương Tử Quân nói:
- Đưa tôi đến đây là được, chút nữa tôi sẽ tự về nhà.
Tiểu Tào hiểu, đợi Vương Tử Quân và Y Phong xuống xe, hắn nhanh chóng lái xe đi. Hắn không sợ Vương Tử Quân nói mình không hiểu chuyện, khác biệt thì hắn cảm thấy như vậy mới là kinh nghiệm, nếu là lái xe khác sẽ cứ chờ mãi bên dưới, nhưng hắn thì không, đó là chỗ hơn người của hắn.
Vương Tử Quân khốn khổ đưa vali vài chục kí lô lên lầu, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2072535/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.