Lưu Căn Phúc bình thường cũng là người khôn khéo, cũng không đến mức háo sắc, thế nhưng không rượu thì chẳng sao, có rượu vào thì lộ nguyên hình. Chỉ cần nhìn thấy một cô gái kha khá thì bùng cháy như một cây diêm, kích động run rẩy, dù liếc mắt đưa tình cũng thật sự rất có ý tứ.
Nghe nói có lần Lưu Căn Phúc này uống say mèm đã nói ra tất cả bí mật, vài đồng sự muốn tốt đưa hắn về nhà, được vợ rót nước đấm lưng, khi đó hắn chụp lấy tay vợ, vừa xoa nắn vừa dùng giọng mơ hồ nói:
- Vuốt tay vợ như tai trái vuốt tay phải, vuốt tay em thì anh cứ như quay về thời điểm mới mười chín đôi mươi.
Vợ Lưu Căn Phúc tức giận đến mức ứa nước mắt, tức giận chạy về nhà mẹ đẻ, điều này làm cho hắn khổ sở chạy qua lại, bếp lò trong nhà nguội lạnh nửa tháng. Cuối cùng là chủ tịch Triệu và ủy viên tổ chức Lý Thu Na lấy danh nghĩa tổ chức đến khuyên vợ hắn quay về.
Bà chủ bị giữ lấy cổ tay, nàng cười duyên khanh khách, sau đó khẽ liếc mắt với Lưu Căn Phúc, trong miệng oán trách:
- Người nào không biết chủ tịch Lưu có một người vợ tốt, nào có thời gian chạy đi đâu xa. Các anh cứ uống trước, tôi đi đến xem món chim trĩ đã xong chưa.
Bà chủ vừa nói vừa lách mình bỏ đi.
- Ôi, lúc nào thì Hồng Hạnh này mới ra tường? Mình cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, đến lúc đó đừng trách tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2072525/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.