Bà Lê hết chạy xuống chỗ chuồng nuôi hai con lợn lại chạy lên nhà với thái độ lo lắng. Ông Kim thấy thế bảo:
- Lợn ốm chứ có phải người ốm đâu mà em cứ cuống lên thế.
- Người ốm còn hỏi đau ở đâu để cho uống thuốc chứ lợn ốm biết nó đau bệnh gì. Nó mà lăn đùng ra chết thì coi như bao nhiêu công lao tiền của đều đổ xuống sông xuống biển hết.
Ông Kim cười trêu:
- Sao không ghé sát vào tai nó mà hỏi con ơi con, con ốm như thế nào để mẹ cho uống thuốc.
Bà Lê nổi cáu:
- Em đang cuống lên đây mà anh còn đùa. Cái hộp dầu cao Con Hổ cũng chẳng biết để ở đâu nữa. Anh có thấy đâu không?
- Em định bôi dầu cao cho lợn à?
- Thì cứ thử xem. Biết đâu nó bị cảm gió cảm máy gì.
Bà Thường đi vào, thấy bà Lê còn ở nhà, hỏi:
- Cô Lê chưa đi làm à?
- Chẳng hiểu sao hai con lợn nhà em bỏ ăn từ chiều qua đến giờ, em lo quá chị ạ.
- Nó có bị ỉa lỏng không?
- Không chị ạ. Chỉ thấy người nó đỏ rực lên và nóng như lò than.
Ông Kim trêu:
- Tôi bảo đi mượn cặp nhiệt độ cặp xem nó sốt bao nhiêu độ mà chưa chịu đi đấy chị ạ.
Bà Lê nói với bà Thường:
- Em lo muốn chết mà từ sáng đến giờ anh ấy chỉ ngồi hút thuốc lào và trêu em. Sao lại có loại người vô tâm thế không biết.
Ông Kim tiếp tục trêu:
- Chưa khi nào thấy tôi ốm mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-tinh-uy/535630/quyen-3-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.