Khuôn mặt của nam tử cẩm bào đen thoáng nhìn thì không có gì lạ, cũng rất nhẫn nại nhìn —- đoán chừng vì khí chất đoan chính của hắn, hắn đi về phía trước Minh Sùng khẽ mỉm cười, nói: “Minh Sùng, đã lâu không gặp, có khỏe không?”
Minh Sùng ngẩn ngơ nhếch miệng hỏi, “… Người là vị ấy?”
“A!” Nam tử cẩm bào dường nhiên tỉnh ngộ điều gì, hắn duỗi bàn tay che mặt mình, bàn tay vụt qua một cái, lộ ra khuôn mặt hiền hậu, “Sùng nhi, ngươi ngay cả sư phụ đều không nhận ra sao?”
“Phù! Sư phụ?!” Minh Sùng trợn to hai mắt, không thể tin chỉ vào nam tử cẩm bào — gương mặt kia rõ ràng là của Tịnh Như đại sư mấy năm trước tọa hóa, “Ngài ngài ngài! Ngài không phải tọa hóa rồi sao?!”
Nam tử cẩm bào khôi phục khuôn mặt ban đầu, hăn khẽ mỉm cười thân thiết, “Ta ở phàm thế quả thật đã tọa hóa, mà hiện tại đây mới là ‘Ta’, ta chính là thái quân ở cửu giới.”
“… Sư phụ.” Huyền Dận thi lễ với nam tử còn lại, nam tử mặc áo trắng kia dung mạo cùng Huyền Thiên quan quan chủ giống nhau, bất quá khí chất khác nhau rất xa, so với Huyền Thiên tử hòa ái dễ gần, Huyền Thiên quân lại lạnh lùng nghiêm túc, hắn khoát tay áo một cái, cũng hướng Huyền Dận thi lễ một cái.
Minh Sùng vẫn kinh hãi nói không ra lời, giọng hắn sứt mẻ lắp bắp nửa ngày mới thốt ra được vấn đề, “Sư phụ, đây là chuyện gì? Ngài làm sao?…”
Có thể dùng “Quân” làm tên, chỉ có thần linh, người bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thien/675/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.