Chương trước
Chương sau
Huyền Dận nửa đêm mơ mơ màng màng bị Minh Sùng lay tỉnh, y chớp đôi mắt còn chưa mở lớn của mình, đem hai tay Minh Sùng đang ngắt má mình kéo xuống, ”Sao vậy?”
“Ngươi ngươi, ta ta chúng ta thật sự làm cái kia!” Minh Sùng cưỡi trên lưng Huyền Dận lắc vai y.
“?” Huyền Dận nhu nhu hai mắt.
“A… Hình như là ta chủ động…” Minh Sùng đờ ra một chút, “Nhưng ngươi cũng không thể thấy ta chủ động liền… Liền đem ta làm cái kia a!” Hắn bình thường chọc ghẹo Huyền Dận chủ yếu là mang theo tâm tính đùa giỡn, chưa hề nghĩa tới hai người thật sự sẽ đột phá giới hạn kia.
Bây giờ qua hai ngày, hắn rốt cuộc phản ứng lại, cũng bắt đầu nhìn thẳng vào mối quan hệ bây giờ của hai người.
Huyền Dận tỉnh lại, y ngồi dậy, sử dụng lực đem Minh Sùng áp trên giường, ”Ngươi hối hận rồi? Lẽ nào ngươi muốn tìm người khác? Hoắc là muốn kéo đến lần phát tác thứ bảy rồi sau đó chết đi?”
“Ặc…” Minh Sùng ngẩn ra, lúc dục dẫn phát ra thì ý thức của hắn đang mơ hồ, không biết khống chế làm những việc mất lí trí, hiện tại nhớ lại mình nằm dưới thân Huyền Dận tư thế hầu hạ mặt bất giác đỏ lên.
Thấy Minh Sùng không phủ nhận Huyền Dận sắc mặt lạnh xuống, trong đôi mắt đen tuyền kia hiện lên vài tia huyết sắc, hoa văn hoa sen giữa chân mày mơ hồ nổi lên ánh sáng, y một tay nắm cằm Minh Sùng, một tay ấn xuống nơi bí mật kia của Minh Sùng, ngón tay cách vải vóc muốn nhét vào trong, “Ngoại trừ ta ngươi còn muốn tìm ai? Ngươi muốn cho ai tiến vào nơi này?”
“A!” Vải thô ráp không ngừng xâm nhập hoa huyệt vẫn còn đang xưng của Minh Sùng, âm vật nhạy cảm bị ma sát, khiến Minh Sùng bị đau kẹp chặt hai chân, trái lại đem ngón tay thô bạo đang giữ hai đùi của Huyền Dận dễ dàng xâm chiếm.
Đầu ngón tay Huyền Dận cách vải tiến vào chiều sâu nhất định, y cong ngón tay táo bạo đào bên trong non mềm, “Như trước ngươi nói muốn tùy tiện tìm tiểu quan sao?”
“Huyền Dận! Không nên như vậy!” Minh Sùng đau đến đổ mồ hôi lạnh, trong đau đớn mang tới chút vui sướng khiến hoa huyệt chảy ra từng dòng chất lỏng, cảm thấy ngón tay được vải bao lấy bị thấm ướt, Huyền Dận gắng sức tiến vào càng sâu.
“Huyền Dận!” Hai tay Minh Sùng ôm đầu Huyền Dận đem trán mình đập mạnh lên.
Huyền Dận rên lên một tiếng động tác trong tay ngừng lại.
“A a a đau quá đau quá! Đầu của ngươi quả nhiên là làm bằng sắt đi? A, đầu ta sẽ không bị lõm vào chứ?” Minh Sùng sờ sờ cái trán, ừm, không lõm, còn lồi lên.
Minh Sùng tức giận kéo hai má Huyền Dận, ”Ta lúc đó chỉ là thuận miệng nói một chút thôi! Sao thật sự có thể đi tìm người khác chứ! Ta là lo lắng cho ngươi! Ngươi cùng ta làm việc kia ngươi có biết không! Chúng ta chính là bằng hữu! Sau khi làm…”
“Lúc quyết định muốn ôm ngươi, ta đã không còn ý định chỉ làm bằng hữu của ngươi.” Huyền Dận bình tĩnh lại, y rút ngón tay ra, hai con mắt đen như mực đầy tối tăm, ”Ngươi chắc sẽ không nhớ, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi đối với ta mà nói chính là đặc biệt… Ngươi là người đầu tiên ta nhìn thấy.”
Minh Sùng nhìn Huyền Dận bị mình bóp hai gò má đỏ lên cười ha ha, “Người đầu tiên ngươi thấy sao có khả năng là ta? Đương nhiên là mẫu thân ngươi, nếu không cũng là sư phụ ngươi đi? Mà ngươi lúc nào có ký ức?”
Huyền Dận mím môi, ôm chặt Minh Sùng, y lầm bầm một tiếng, “Mặt của ta đau quá.” Chỉ có ngươi, tuyệt đối không thể bỏ lại ta, chỉ chấp nhận tên ngươi đặt cho ta, ta sẽ truy tìm từng kiếp của ngươi.
“Ta cũng rất đau!” Minh Sùng vỗ vỗ đầu Huyền Dận, “Phía trên đau mà phía dưới còn đau hơn!”
Huyền Dận cọ cọ cổ Minh Sùng, ”Ta giúp ngươi bôi thuốc.”
“Hừ.” Minh Sùng rên một tiếng.
“Không đúng, ngươi đang làm cái gì.” Huyền Dận liền nhỏ giọng bồi thêm một câu.
Minh Sùng cười lạnh sờ xuống dưới quần Huyền Dận, ”Ngươi nhịn được sao?”
Huyền Dận miệng run rẩy, giật giật eo, “Nhịn được.” Sau đó hình như nghĩ tới điều gì đó nhìn về phía Minh Sùng, ”Ta… Thích ngươi… Vậy còn ngươi?”
“Ân—? Ngươi thấy thế nào?” Minh Sùng cười híp mắt nhìn Huyền Dận.
“Ta không biết.” Huyền Dận rầu rĩ đem đầu vùi vào trước ngực Minh Sùng.
Minh Sùng cười hắc hắc vươn mình đặt Huyền Dận dưới thân, trước ánh mắt kinh ngạc của y cúi đầu hôn lên môi mỏng hé mở, không hề có kỹ thuật mà gặm cắn cùng dán nước miếng lên mặt đối phương, Minh Sùng cười hì hì hỏi: “Biết chưa?”
— Sau đó hắn lại bị Huyền Dận đặt dưới thân.
Cảm nhận được vật cứng đặt dưới bụng mình, Minh Sùng cười bỉ ổi, “Nhịn được?”
“Không nhịn được.” Huyền Dận đàng hoàng trả lời.
Minh Sùng cười hì hì, “Không nhịn được cũng phải nhịn!”
“Ô ô…” Huyền Dận ôm Minh Sùng cọ một chút, lại cọ tiếp một chút.
“Ha ha ha! Ngươi là cẩu sao?” Minh Sùng cười hí hửng xoa nhẹ tóc Huyền Dận, “Không thể chính là không thể! Giúp ta bôi thuốc, sau đó ngủ! A ta buồn ngủ quá, phải ngủ trước, ngươi phải đàng hoàng giúp ta bôi thuốc, không cho phép làm chuyện khác! Cứ như vậy, ngủ!”
Hai người cũng không chú ý tới nến đỏ tinh xảo trên bàn phòng ngoài đột ngột cháy lên ngọn lửa thanh lam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.