“Này sợ là… Đã không thể nghe thấy.” Tĩnh Liễu rất vất vả mới thoa dược được cho Minh Sùng luôn giãy dụa, nhíu mày nói với Huyền Dận.
Minh Sùng trải qua chuyện đánh mất thị giác cùng thính giác giống như dã thú bị thương, một khi đụng vào hắn sẽ phản kháng kịch liệt — trừ Huyền Dận ra, Minh Sùng hình như chỉ nhận ra được Huyền Dận.
Trước khi rời đi, Tĩnh Liễu suy nghĩ một chút mới nói với Huyền Dận vẫn sầm mặt như trước: “Tiểu sư thúc, ta cảm thấy, chuyện như vậy nếu đã gặp phải một lần, liền có thể có lần thứ hai, lần này hắn may mắn không bị… Vậy còn lần sau? Cảm quan bị mất, hắn chỉ có thể ngày càng suy yếu, ta biết Minh Sùng tu vi cao thực lực mạnh, nhưng hắn hiện tại vẫn là người phàm, không còn thính giác cùng thị giác, khiến thực lực của hắn giảm nhiều, ngay cả ta bây giờ đều có thể dễ dàng thao túng hắn… Nếu như hắn không ngại phá giới, như vậy thì giải độc dục dẫn đi.” Nếu như không phải vì chữa thương, Tĩnh Liễu cũng không biết Minh Sùng lại có thân thể có thể kết hợp âm dương.
“Ô… Giúp ta… Huyền Dận… Cầu ngươi…” Minh Sùng vành mắt đỏ ôm cổ Huyền Dận, đem mặt chôn vào trên người Huyền Dận ngửi mùi hương khiến hắn an tâm, hắn mò kiếm tay Huyền Dận hướng về hạ thể trần truồng của mình thăm dò, “Ta không nghĩ nữa… Giúp ta… Huyền Dận…”
Huyền Dận ánh mắt hạ xuống nhìn da thịt mạch sắc trước mặt, lần này y cũng không từ chối, trái lại chủ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thien/671/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.