Chương trước
Chương sau
“Này sợ là… Đã không thể nghe thấy.” Tĩnh Liễu rất vất vả mới thoa dược được cho Minh Sùng luôn giãy dụa, nhíu mày nói với Huyền Dận.
Minh Sùng trải qua chuyện đánh mất thị giác cùng thính giác giống như dã thú bị thương, một khi đụng vào hắn sẽ phản kháng kịch liệt — trừ Huyền Dận ra, Minh Sùng hình như chỉ nhận ra được Huyền Dận.
Trước khi rời đi, Tĩnh Liễu suy nghĩ một chút mới nói với Huyền Dận vẫn sầm mặt như trước: “Tiểu sư thúc, ta cảm thấy, chuyện như vậy nếu đã gặp phải một lần, liền có thể có lần thứ hai, lần này hắn may mắn không bị… Vậy còn lần sau? Cảm quan bị mất, hắn chỉ có thể ngày càng suy yếu, ta biết Minh Sùng tu vi cao thực lực mạnh, nhưng hắn hiện tại vẫn là người phàm, không còn thính giác cùng thị giác, khiến thực lực của hắn giảm nhiều, ngay cả ta bây giờ đều có thể dễ dàng thao túng hắn… Nếu như hắn không ngại phá giới, như vậy thì giải độc dục dẫn đi.” Nếu như không phải vì chữa thương, Tĩnh Liễu cũng không biết Minh Sùng lại có thân thể có thể kết hợp âm dương.
“Ô… Giúp ta… Huyền Dận… Cầu ngươi…” Minh Sùng vành mắt đỏ ôm cổ Huyền Dận, đem mặt chôn vào trên người Huyền Dận ngửi mùi hương khiến hắn an tâm, hắn mò kiếm tay Huyền Dận hướng về hạ thể trần truồng của mình thăm dò, “Ta không nghĩ nữa… Giúp ta… Huyền Dận…”
Huyền Dận ánh mắt hạ xuống nhìn da thịt mạch sắc trước mặt, lần này y cũng không từ chối, trái lại chủ động đưa tay chủ động nắm lấy tính khí muốn ưỡn lên của Minh Sùng, cẩn thận ma sát khiến nó toàn đứng lên, ngón tay nhỏ dài trắng nõn khiến hoa huyệt Minh Sùng bởi vì động tình mà ướt át.
“A… A… Ha…” Ngón tay xe nặn khiến âm vật nhạy cảm của Minh Sùng càng gắng gượng, hoa huyệt không được an ủi bất mãn mà mãnh liệt co rút lại phun ra từng cổ chất lỏng dính dáp.
Huyền Dận không để ý tới hoa huyệt liên tục chảy nước, tay hết sức chuyên chú mà xoa nắn âm vật đang ngạnh cứng như đá, tay còn lại cầm tính khí vểnh cao của Minh Sùng mà ma sát. Y nghiêng người về trước dùng vai đem Minh Sùng đẩy ngã ở trên giường, Minh Sùng không kịp chuẩn bị kinh ngạc thốt lên một tiếng ôm chặt Huyền Dận.
Huyền Dận nhìn chằm chằm hạt nâu trước ngực như tô điểm cho làn da mạch sắc, ánh mắt tối sầm, đưa đầu lưỡi liếm lên, động tác tay phía dưới liên tục, hắn cong ngón tay dùng móng tay đào âm vật đã sưng tấy, một bên càng thêm dùng sức ma sát đỉnh tính khí trong tay.
“Ưm a… Ha…” Bị kích thích ba nơi khiến Minh Sùng lần đầu tiên trải qua việc này ưỡn ngực lên, dùng đầu cùng mông chống đỡ, phần eo cong lên đường cong duyên dáng, hoa huyệt ướt đẫm của hắn nhanh co rút lại mấy lần sau đó mở rộng hai cánh hoa, miệng hoa ẩn núp hai cánh hoa nhỏ cũng lớn thành cái miệng nhỏ, mơ hồ có thể vách đỏ tươi bên trong, chất lỏng ẩm ướt dính dáp tuôn ra từ miệng huyệt, thấm ướt sàng đan dưới thân Minh Sùng.
Vốn Huyền Dận không thích nói nhiều lúc này càm trầm lặng hơn, y nhìn chằm chằm Minh Sùng một lúc lâu, không buông tha bất cứ biểu tình nhỏ nhoi nào của hắn, cũng dựa theo biểu tình của Minh Sùng mà điều chỉnh lực đạo ngón tay.
“A… A… Ưm… Tiến vào… Huyền Dận…” Minh Sùng vẫn không thể nhìn thấy cùng nghe thấy, tay hắn sờ lên hoa huyệt còn đang chảy nước của mình, ngón tay hướng hai bên kéo ra để lộ miệng huyệt trơn trượt, “Tiến vào… Nhanh…”
Huyền Dận nhìn đôi môi đang mở ra khép lại của Minh Sùng, cúi đầu đưa lưỡi vào thăm dò bên trong, môi lưỡi quấn quýt vào nhau phát ra tiếng nước ”Chậc chậc” đầy dâm mỹ, lưỡi Minh Sùng bị Huyền Dận quấn lấy liếm láp, chiếc lưỡi không ngừng chảy ra càng nhiều nước bọt, Minh Sùng không kịp nuốt khiến nước bọt tràn ra khóe miệng, theo gò má chảy xuống thấm ướt sàng đan.
“Ưm… A…” Chỉ là môi lưỡi quấn lấy nhau đã khiến thân thể nhạy cảm của Minh Sùng khẽ run, hắn không chịu được đem ngón tay của mình cắm vào hoa huyệt ướt át.
Huyền Dận chú ý tới động tác nhỏ của hắn nhưng không ra tay ngăn cản, y một bên hôn Minh Sùng một bên mở vạt áo của mình, tính khí nửa ngẩng đầu từ đũng quần nhảy ra, Huyền Dận cởi hết quần áo thân trần áp lên Minh Sùng, da thịt dính nhau mang tới xúc cảm khó thành lời.
“A… Ngứa… Không đủ… Ưm..” Minh Sùng đem ngón tay đang đùa bỡn của mình nhét càng thêm sâu, không vừa lòng thêm tiếp một ngón.
Tuy rằng hô hấp bình thường, nhưng thân thể luôn lạnh lẽo của Huyền Dận dần nóng lên, vốn tính khí chỉ hơi ngẩng đầu cũng trướng lớn, để trên miệng huyệt trơn trượt của Minh Sùng tiến vào rồi rút ra, giống như cho nó thời gian thích ứng.
Cảm nhận được vật vô cùng khát cầu đã đến, hoa huyệt tràn ra càng nhiều chất lỏng trong suốt, Minh Sùng đem ngón tay nhét trong người lấy ra bên ngoài, mang theo bọt nước óng ánh.
“A a a!” Minh Sùng đột nhiên kinh sợ hô một tiếng, Huyền Dận đã đem côn thịt ngạnh nóng của mình cắm vào hoa huyệt Minh Sùng, miệng hoa bị nhét vào cự vật làm mở rộng, tính khí chỉ có thể chen vào một nửa trong dũng đạo căng chặt khiến nó càng trướng lớn, “Ô ô… Ưm… Đừng lớn nữa… A a!”
Huyền Dận lôi ngón tay Minh Sùng ra, đồng thời eo ưỡn một cái, đem toàn bộ cự vật đi vào, đầu khổng lồ xống phá lá chắn mỏng xông thẳng vào tử cung, thân to lớn mạnh mẽ ma sát vách trong mẫn cảm chưa bao giờ được đụng tới.
Minh Sùng cảm thấy muôn màu trước mắt như muốn nổ tung, truyền vào trong tai chỉ là tiếng “Ong ong”, hắn “Tê tê” hút khí lạnh, bắp thịt rắn chắc trên bụng bởi vì đau cùng khoái cảm mà nhấp nhô.
Một tia máu từ chỗ hai người giao hợp tràn ra, nhiễm đỏ sàng đan dưới thân.
Huyền Dận vẫn duy trì tư thế cắm sâu vừa hôn lên đôi môi mới tách rời không bao lâu, hai tay cũng không an phận tập kích lồng ngực Minh Sùng, thưởng thức đầu vú nâu nhạt đứng thẳng, âm vật của Minh Sùng cũng bị Huyền Dận vân vê mà sưng to lên.
“A a a… Không muốn… Đừng… Làm nơi đó nữa…” Minh Sùng thút thít vặn vẹo vòng eo né tránh.
“Ưm!” Huyền Dận không dám cử động lung tung bị miệng huyệt cắn chặt khẽ rên một tiếp, lập tức đem hai chân Minh Sùng mở lớn, nắm bắp đùi của hắn bắt đầu cuồng loạn trừu sáp.
Tính khí tráng kiện từ từ dùng sức mà cả cây đi vào, thân côn mỗi một tấc đầy gân xanh ma sát vách trong nhạy cảm, mang theo khoái cảm như lửa đốt.
“A a!… Quá nhanh… Nhanh… Huyền Dận…” Tiếng rên rỉ của Minh Sùng bị va chạm mà phát ra, hắn nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của Huyền Dận, bởi vì liên tục rên rỉ mà khóe miệng không kịp khép lại tràn ra nước bọt trong suốt, ”A a a!… Đừng… Nơi đó… Không muốn… A a!”
Tính khí Huyền Dận tiến thẳng sâu vào trong Minh Sùng tìm được một chỗ đóng chặt lối vào, lửa nóng vì va chạm sinh ra sảng khoái đến cực điểm, Huyền Dận mím chặt môi trừu sáp nơi kia.
“A a… Không… Xót… Rất xót… Ô ô… Ưm a…” Nước mắt Minh Sùng mơ hồ chống đẩy theo lực thắt lưng của Huyền Dận, miệng huyệt mãnh liệt co lại hút tính khí không ngừng rút và lấy ra.
“A a —-” Kèm theo tiếng khóc nức nở của Minh Sùng, tính khí của Huyền Dận thành công đem miệng nhỏ kia mở rộng, tính khí vểnh cao trước người Minh Sùng phun ra từng luồng chất lỏng trắng sền sệt, bắn tóe lên bụng hai người, nơi sâu trong hoa huyệt tuôn ra chất lỏng trong, hoa huyệt cố gắng tưới lên côn thịt tráng kiện, côn thịt bị chặn trong huyệt, Huyền Dận kiên nhẫn tiếp tục đánh vào miệng nhỏ che chắn kia, khoái cảm kịch liệt khiến nam căn Minh Sùng nhanh đứng dậy, hoa huyệt càng thêm mút vào côn thịt đang thâm nhập.
Huyền Dận giữ nguyên tư thế xâm nhập đung đưa eo, khiến tính khí đâm vào nơi sâu nhất, hai túi khổng lồ dán chặt trên miệng hoa, thân thô ráp cứng ngắt khiến miệng hoa đỏ sưng lên, liên tiếp từ nơi đó phát ra tiếng nước nhỏ bé, Huyền Dận giật giật eo từ từ đem tính khí sưng lên rút ra, tính khí đỏ ngầu bị chất lỏng trong suốt trong hoa huyệt ngâm đến sáng lấp lánh, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn, hoa huyệt đang ngậm lấy tính khí bởi vì bị rút ra, từ từ ma sát mà dũng đạo cảm thấy ngứa ngáy, không giữ được người xâm lược lại, lúc Minh Sùng bất mãn vặn vẹo eo, Huyền Dận đột nhiên mạnh mẽ đem tính khí tiến vào hoa huyệt, phá tan chỗ sâu nhất trong đó, đem một cỗ lửa nóng phóng thích ra ngoài,
Minh Sùng ngước đầu không thể kêu, nam căn trước người tiết ra, trong cơ thể tuôn ra một đống chất lỏng lớn, tính khí Huyền Dận bị tắc nghẽn trong chỗ giao hợp  từ kẽ hỡ rút ra, mông Minh Sùng đã ươn ướt, bắn tung tóe lên lông cùng hai túi của Huyền Dận.
“Đừng… A a… Rất xót… Ưm a… Thật sự… Dừng…” Miệng tử cung không ngừng bị ma sát khiến bụng Minh Sùng ê ẩm, hắn mơ hồ nhìn thấy bóng người đè trên mình, bên tai dần truyền đến tiếng nước “Nhóp nhép” vì va chạm vô cùng dâm mỹ.
Huyền Dận thở nhanh muốn nhanh rút ra tính khí đang bị miệng huyệt cắn chặt, tính khí rút ra ma sát trên miệng huyệt, Minh Sùng ngâm khẽ một tiếng, hoa huyệt không chịu nổi cô đơn mà khép mở, miệng hoa bị ma sát mà đỏ bừng mở lớn, miệng huyệt vì thời gian dài bị trừu sáp mà mở rộng, nới lỏng thành cái động nhỏ, hơi hé, bởi vì tính khí ngăn chặn rời đi, một lượng lớn chất lỏng trong hoa huyệt từng luồng chảy ra ngoài, tiểu huyệt phun ra chất lỏng quả thực giống như đang dùng nó để đi tiểu.
“A… A… A…” Minh Sùng nắm chặt sàng đan thẳng thắt lưng, chất lỏng được tích trữ hồi lâu trong cơ thể tùy ý chảy ra miệng huyệt nhạy cảm.
Huyền Dận đem hắn trở mình nhấc eo lên bày thành tư thế nằm úp sấp, theo tiếng “Lõm bõm”. tính khí sưng lên không chút nào tiêu trừ lần thứ hai toàn bộ đi vào, không chờ Minh Sùng phản ứng lại lần thứ hai toàn lực đánh xuyên vào.
Tính khí thô to đỏ ngầu liên tục đánh sâu vào hoa huyệt, đầu to tàn nhẫn ma sát tử cung đang rất nhạy cảm, dũng đạo nóng hổi gần như bị thao thường xuyên mà mất đi co dãn vốn có, thân thể quá mức nhạy cảm như thoát lũ từ bên trong không ngừng tuôn ra chất lỏng, đi theo tính khí xuyên vào mà tí tách rơi trên sàng đan, sàng đan dưới thân hai người ẩm ướt như nổi trên mặt nước, Huyền Dận hung hăng đùa giỡn âm vật đã thành màu đỏ tím, thuận thế dùng sức ưỡn sống lưng.
“A a! Thật sâu… Thật là nóng… A a —” Rốt cuộc, tính khí hành hạ Minh Sùng nãy giờ lạ lần nữa chen vào đem tinh dịch nóng sệt bắn vào nơi ấm áp kia.
Huyền Dận nhìn Minh Sùng mặt ửng hồng đầy mê loạn đưa lưỡi đỏ liếm nước bọt đang chảy xuống, lúc tính khí bắn tinh càng thêm lớn một vòng, sau khi bắn tinh xong lại trở về trạng thái trừu sáp, tinh dịch nóng hổi ở trong dũng đạo như đang đốt lên, nam căn Minh Sùng đứng thẳng chảy ra chất lỏng vàng óng ánh.
“A a a! … Ưm… Rất… Lợi hại… Không muốn… A a… Không muốn… Không muốn bắn… A a…” Minh Sùng nức nở rên rỉ muốn bóp lấy năm căn sắp không thể khống chế, lại bị Huyền Dận nắm chặt tay, theo ma sát ngày càng nhanh dũng đạo mẫn cảm bị thiêu đốt sinh ra khoái cảm, Minh Sùng cuối cùng khóc rưng rưng bắn thẳng ra nước tiểu vàng nhạt. Huyền Dận cũng đem tính khí lần thứ hai chôn sâu trong dũng đạo đem tinh dục sền sệt phun trong sào huyệt ấm áp của Minh Sùng.
Huyền Dận kéo tính khí thoáng mềm xuống ra, hạ thân Minh Sùng liền bắt đầu tiết nước, tính khí mềm nhũn trước người còn chảy ra nước tiểu, vốn hoa huyệt màu phấn nộn trải qua va chạm kéo dài đã biến thành đỏ sẫm, miệng hoa non mỏng trở nên đầy đặn sưng to lên, sưng to đến nổi âm vật hoàn toàn lộ ra ngoài miệng, cánh hoa ẩn giấu bên trong bị lộ ra sắc màu đỏ chói, một cỗ chất lỏng lớn từ giữa “Na na” rơi xuống giường, Minh Sùng bị chất lỏng làm bụng trướng từ từ khôi phục bằng phẳng, lần này đệm dưới thân hai người thật sự có thể vắt ra nước, thậm chí còn có vũng nước nhỏ.
“A… Huyền Dận… Có thể…” Trải qua mấy lần bắn tinh cùng cao trào thần trí của Minh Sùng đã muốn hoàn toàn thanh tỉnh, độc tố dục dẫn cũng đã giải hết, hắn vươn mình té nằm trên sàng đan ướt nhẹp nghỉ ngơi một hồi, hoa huyệt đã không còn chảy nước liền muốn đứng dậy xuống giường đi tắm.
— Một bàn tay nắm lấy cổ tay hắn.
Minh Sùng quay đầu lại nhìn, Huyền Dận lẳng lặng theo dõi hắn, hoa văn giữa chân mày đỏ sậm một màu.
“A… A… Không muốn… Sẽ hỏng…” Minh Sùng bị lôi trở lại, hoa huyệt mở lớn rất nhanh bị nhét vào côn thịt quen thuộc, cũng rất nhanh lại bắt đầu hung hăng trừu sáp
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.