Ngoài phòng ngủ của Huyền Dận ngoài đầm sen còn có một gốc cây mai, là một loại mai cực kỳ hiếm thấy, từng đóa hoa mai đỏ sẫm hòa cùng từng đóa hoa sen hồng trong ao sen cùng nở rộ trong mùa đông, nhen lên một phương tuyết trắng.
Lúc Huyền Dận xử lý công việc một ngày trở về trong phòng, liền nhìn thấy Minh Sùng ngồi ở bàn trà gần cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.
“Huyền Dận, đã lâu không gặp!” Nghe tiếng vang sau lưng, Minh Sùng trước sau như một cười hì hì nhìn Huyền Dận.
Thả hộp cơm trên tay xuống, Huyền Dận nhìn chằm chằm Minh Sùng, “Ngươi đã đi đâu?”
Hai mắt Minh Sùng nhìn chung quanh một chút, cuối cùng dừng lại trên người Huyền Dận, “A… Bị sư phụ đuổi ra Thanh Tịnh tư ta liền đi khắp nơi chơi đùa!”
Huyền Dận lẳng lẳng nhìn khiến Minh Sùng không khỏi sờ sờ đầu trọc của mình, “Lẽ nào bởi vì ta không ngươi đi ngươi liền sinh khí? Đừng như vậy mà, lần sau mang ngươi cùng nhau đi chơi nha!”
Huyền Dận mím môi, ”Vết thương trên người ngươi… Là chuyện gì xảy ra?”
Minh Sùng sờ sau gáy ngượng ngùng cười hì hì, “Ta tự mình không cẩn thận làm ra, có một lần mơ hồ ngủ lăn từ trên sườn núi xuống.”
Lừa người.
Vết sẹo to nhỏ trên người Minh Sùng do vũ khí sắc bén chiếm đa số, Huyền Dận nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Minh Sùng, cuối cùng chỉ là thở dài, y rất muốn biết năm năm này Minh Sùng đến cuối cùng đã trải qua chuyện gù, thế nhưng y sẽ ép Minh Sùng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thien/668/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.