Thừa dịp đầu xuân, Minh Sùng cùng Huyền Dận mang theo hai đứa nhỏ dọc theo phía Nam đi vùng sông nước du ngoạn, một nhóm bốn người thuận theo con đường xuôi nam mà du sơn ngoạn nước.
“Đem bọn nhỏ lưu lại khách điếm an toàn không? Bọn chúng còn nhỏ như vậy, hơn nữa thân thể tiểu Liên không tốt…” Minh Sùng cưỡi ngựa đuổi tới Huyền Dận đang dẫn đường phía trước, có chút lo lắng.
“Minh Lộ đã mười ba tuổi, không nhỏ, nó sẽ chăm sóc tốt Liên nhi, huống hồ Liên nhi còn là con của chúng ta, ai có thể gây tổn hại cho hắn.” Huyền Dận đính chính lại.
“Khà khà! Dẫn ta tới nơi hẻo lánh, ngươi nói ngươi có phải muốn ta làm chuyện xấu gì không?” Minh Sùng nhìn người đi đường ngày càng ít, nháy mắt với Huyền Dận.
Huyền Dận trầm mặc một hồi, biểu lộ y thật sự rất vô tội, “Ta chỉ muốn mang ngươi đi một nơi.”
Minh Sùng nhìn chung quanh thấy bên đường không có một bóng người, hắn phi thân ngồi say lưng Huyền Dận.
“?” Huyền Dận nhìn Minh Sùng ngồi vững trên yên sau lưng.
“Khà khà khà!” Hai tay Minh Sùng giương lên ôm Huyền Dận một cái, móng vuốt mò vào trong quần Huyền Dận, “Thật sự không nghĩ tới?”
“… Không có.” Huyền Dận chuyên tâm điều khiển ngựa, tùy ý móng vuốt của Minh Sùng làm càn trong quần mình.
“Lừa người!” Minh Sùng cười trộm cách vải xoa nắn thứ mềm mại trong tay.
Huyền Dận nhắm mắt lại, “Đừng nghịch.”
Minh Sùng cười khà khà dùng hai hầu hạ một hồi, phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thien/2737222/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.