Chóp mũi là hơi thở mà bản thân quen thuộc, còn chưa mở mắt, Yến Phi liền lẩm bẩm gọi: “Thiệu Thiệu… Tiểu Tiểu…”
“Anh, anh tỉnh rồi, đỡ hơn chút nào không? Đầu còn đau không?”
Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đã sớm tỉnh lại đều vội vàng hỏi, tay của hai người đồng thời day day đầu cho Yến Phi.
Phản ứng trong chốc lát, Yến Phi lúc này mới đáp: “Không đau, chỉ là rất đói.”
“Anh ngày hôm qua trên cơ bản là không ăn gì cả, để em đi lấy đồ ăn cho anh.” Tiêu Tiếu xốc chăn xuống giường. Nhạc Thiệu nói: “Em đi đun sữa cho anh.”
“Phải cho đường vào.”
“Được.”
Nhạc Thiệu cũng xuống giường. Yến Phi nhắm lại đôi mắt, nằm bất động, đói vô cùng, không có khí lực, bất quá đầu một chút cũng không còn đau.
Không đợi bao lâu, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều trở lại. Trong tay của Nhạc Thiệu là một cốc sữa, trên tay của Tiêu Tiếu là khay đựng bữa sáng —– trứng rán jăm-bông cùng bánh mì. Yến Phi ngày hôm qua thời gian ngủ quá dài, bây giờ còn chưa tới chín giờ.
Thấy sắc mặt của hắn không còn trắng bệch giống như ngày hôm qua, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều thoáng thả lỏng tâm tình. Nhạc Thiệu nói: “Em gọi điện thoại cho lão tam rồi, cậu ấy lập tức trở về nước. Mấy ngày tới anh xin nghỉ đi.”
Yến Phi vừa ăn vừa nói: “Công việc bên kia của A Trì đã xong rồi sao? Nếu chưa xong thì cũng đừng để em ấy trở lại. Mấy thứ mà Yến Phi trước kia lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thi-bi-thi-phan-1/2103312/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.