*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ăn xong một bữa tiệc tết nguyên tiêu náo nhiệt, nên chơi mạt chược liền chơi mạt chược, nên nói chuyện phiếm liền nói chuyện phiếm, nên xem TV liền xem TV, không khí hòa thuận vui vẻ. Vệ Văn Bân buổi tối tới nhà của Tiêu Dương để ngủ, đêm nay bốn người trong ký túc xá không ai trở về trường. Yến Phi ở trên phòng ngủ sửa sang lại vài thứ đồ đạc để chuẩn bị ngày mai tới trường học, lúc này có người gõ cửa, hắn hô: “Vào đi.”
Cửa mở ra, Yến Phi ngẩng đầu lên nhìn, cười cười: “Có chuyện?” Người tới là Tiêu Bách Chu, không có việc gì chắc chắn sẽ không lên đây để tìm hắn.
Tiêu Bách Chu đóng cửa lại, đi tới trước mặt Yến Phi, hỏi: “Cậu có hay không phát hiện ra, giữa Tiêu Dương cùng Hứa ca có gì đó là lạ?”
Tươi cười trên mặt của Yến Phi biến mất, trầm tư nói: “Trước đó không phát hiện ra, hôm nay thời điểm ở phòng bếp, quả thực cảm thấy có chút vấn đề.” Giật mình một cái, hắn thấp giọng hô: “Hai người bọn họ sẽ không phải là thực sự có gian tình đi?!”
Tiêu Bách Chu nói: “Thời điểm ngày hôm nay Hứa ca nói rằng tháng sau anh ấy sẽ kết hôn, tôi thấy Tiêu Dương có chút mất hứng. Cậu nói xem, nếu giữa hai người bọn họ không có gì đó, vì sao lại cùng tới Tây Hàng để du lịch? Tôi khẳng định hai người họ sẽ không cùng Nhạc ca cùng Hắc ca đi chơi chung. Rất kỳ quái a.”
Yến Phi sờ sờ cằm, gật đầu: “Cậu nói ra như vậy, tôi đúng là cảm thấy giữa hai người bọn họ càng lúc càng giống như có chuyện gì đó đã xảy ra.”
“Yến Phi, cậu đi hỏi Tiểu Dương đi. Hứa ca sẽ kết hôn, nếu cậu ấy thích Hứa ca, kia không phải là…” Tiêu Bách Chu trong lời nói tràn ngập lo lắng. Y không nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình —– Nếu như thế thật, Tiêu Dương sẽ thực là đáng thương.
Yến Phi nghĩ nghĩ nói: “Hứa Cốc Xuyên vẫn luôn là nam nhân ngay thẳng, tôi trực tiếp tới hỏi cậu ta là được rồi.”
Tiêu Bách Chu gật gật đầu.
Tạm thời buông tha lo lắng đối với Tiêu Dương, Yến Phi thuận miệng hỏi: “Ngày mai báo danh có cần mang theo gì không? Có cần phải nộp học phí gì đó không?”
Tiêu Bách Chu trả lời: “Học phí cùng phí tạm trú đều nộp ở năm nhất rồi, học kỳ sau mới phải nộp tiếp. Ngày mai cậu lấy thẻ sinh viên tới văn phòng để đăng ký là được rồi. À, mà bất quá cậu còn phải thi lại đi, phải tới trung tâm thi cử trong trường để đăng ký. Tôi ngày mai đi cùng với cậu cũng được.”
“Được.” Yến Phi lập tức lại sờ sờ cằm, “Nói tới thẻ sinh viên, tôi hình như còn chưa từng nhìn thấy thẻ sinh viên của mình.”
“Hẳn là ở trong ngăn kéo của cậu đi?”
Yến Phi cẩn thận nhớ lại, không xác định nói: “Không có ấn tượng. Khẳng định không có ở trong nhà, đồ vật của tôi đều do tôi tự tay sửa soạn. Ngày mai trở lại trong ký túc xá tìm xem sao, thực sự không có ấn tượng gì.”
Tiêu Bách Chu nói: “Không có việc gì, nếu không tìm thấy thì đi làm lại là được. Cậu đem chứng minh thư cho tôi, tôi tới trường giúp cậu làm lại thẻ sinh viên.”
“Được rồi.” Yến Phi vẫn còn đang nghĩ xem, sau khi sống lại bản thân có hay không từng nhìn thấy thẻ sinh viên của Yến Phi.
Tiêu Bách Chu thấy hắn đang thu dọn hành lý, hỏi: “Có cần tôi hỗ trợ không?”
“Không cần. Tôi thu dọn đã không sai biệt lắm, cậu đi xuống nhà chơi cùng mọi người đi. Tôi thu thập xong liền sẽ xuống.”
“Tôi xuống trước vậy.”
Tiêu Bách Chu cũng không cùng Yến Phi khách khí, điều cần nói cũng đã nói, y liền rời đi. Yến Phi thì thào tự nói: “Thẻ sinh viên… Hứa Cốc Xuyên cùng Tiểu Dương…”
Tiêu Bách Chu xuống nhà không được bao lâu thì Yến Phi cũng đi xuống. Tiêu Dương, Nhạc Lăng cùng Vệ Văn Bân đang chơi bài; Hà Khai Phục, Tần Trữ, Hứa Cốc Xuyên cùng Nhạc Thiệu chơi mạt chược; Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đang gọi điện thoại; Tiêu Bách Chu thì xem TV. Hắn vừa mới đi tới, Hứa Cốc Xuyên đã nói: “Đại Phi, cậu tới thay tôi, tôi muốn nghỉ một lát.”
“Cậu sẽ không phải là thua nên muốn tìm cớ để trốn đi?” Yến Phi đi qua, chế nhạo nói.
Hứa Cốc Xuyên cầm lấy một tập tiền ở trước mặt: “Đây là tiền hiện tại tôi thắng được, cho cậu tiền thắng cậu còn ghét bỏ a.”
Yến Phi đi tới trước mặt của Hứa Cốc Xuyên, Hứa Cốc Xuyên đứng lên, thay đổi người. Yến hi ngồi xuống, vừa nhìn thấy bài của anh, nở nụ cười: “Ha, không tồi, thắng thì tính là của tôi a.”
“Thắng thì tính của cậu, thua thì tính cho tôi.” Hứa Cốc Xuyên cầm lấy bật lửa cùng hộp thuốc lá đặt trên mặt bàn mạt chược, tránh qua một bên. Nam nhân ở chung một phòng, khó tránh khỏi sẽ hút thuốc. Hứa Cốc Xuyên châm lửa, nhưng mà không có đi tới sopha để nghỉ ngơi, mà lại tới phía bàn của Nhạc Lăng bọn họ phía bên kia. Anh thực tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dương, Yến Phi hướng về phía bên kia nhìn vài lần, Tiêu Bách Chu cũng nhìn vài lần.
Kỹ thuật chơi mạt chược của Yến Phi rất bình thường, nhưng mà Nhạc Thiệu nhường hắn, Hà Khai Phục cũng nhường hắn, Tần Trữ ngoài miệng nói muốn giết hắn tới mảnh giáp không còn thế nhưng vẫn hạ thủ lưu tình. Yến Phi cứ như vậy liền thắng liền đầy một đống tiền. Rất nhanh liền tới 11 giờ, Hà Khai Phục sau khi chơi xong một vòng cuối cùng liền nói phải rời đi, Yến Phi ngày hôm sau phải tới trường, cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút. Những người khác cũng không ở lâu. Tiêu Bách Chu cùng Nhạc Lăng về chung với nhau, Hứa Cốc Xuyên đưa Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân về Tiêu gia, Hà Khai Phục thì đi cùng Tần Trữ.
Tất cả mọi người đi rồi, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trước để cho Yến Phi đi tắm rửa, ba người bọn họ sẽ tắm sau. Yến Phi lên tầng đi tắm rửa, Nhạc Thiệu liền dùng di động gọi về máy bàn nhà mình. Thời điểm chơi mạt chược nhận được tin nhắn của cha mình, bảo anh có rảnh thì gọi về nhà một cú. Trong nhà có khách, anh đương nhiên sẽ không gọi ở thời điểm đó.
Nhạc tư lệnh vẫn luôn chờ điện thoại của con trai, cuối cùng cũng chờ được, ông ở trong điện thoại nói: “Tiểu Thiệu, ngày mai con cùng Kính Trì và Tiêu Tiếu tới văn phòng của ta một chuyến đi, ta có việc muốn cùng mấy đứa các con nói. Chung Dũng hôm nay tới nhà chúng ta một chuyến.”
Nhạc Thiệu vừa nghe xong liền trầm mặt, hỏi: “Anh ta muốn làm cái gì?”
“Ngày mai các con tới rồi lại nói sau, trong điện thoại không tiện.”
“… Được, sáng mai ba người bọn con sẽ qua.”
“Yến Phi có phải hay không ngày mai sẽ khai giảng?”
“Ừm. Ngày mai ba người bọn con đưa anh ấy tới trường trước, rồi sẽ tới văn phòng của người.”
“Được rồi. Mai gặp rồi nói chuyện sau.”
Cũng không nói chuyện thêm, Nhạc tư lệnh cúp điện thoại. Nhạc Thiệu đối với Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nói: “Cha của tớ bảo ba người chúng ta ngày mai đến văn phòng của người một chút. Chung Dũng hôm nay qua nhà tớ.”
“Chung gia kia lại muốn làm cái gì?” Tiêu Tiếu lập tức lạnh giọng. Chung Phong sống lại không khiến cho ba người bọn họ tha thứ cho Chung gia, ngược lại càng thêm chán ghét.
Tôn Kính Trì trong đầu suy nghĩ thật nhanh, y cười lạnh: “Phỏng chừng sẽ có liên quan tới chuyện của chúng ta cùng Phi. Chung gia biết chúng ta hiện tại có ‘người mới’, cho nên, hoặc là phái Chung Dũng tới để nhắc nhở chúng ta không được quên đi anh trai; hoặc là, muốn tới để cướp đi… thân thể của anh trai.” Y không muốn nói ra hai chữ ‘tro cốt’.
Nhạc Thiệu trên mặt hiện lên sát khí: “Muốn chết.”
Tiêu Tiếu trực tiếp nói: “Bọn họ tốt nhất là thành thật một chút. Chuyện của anh trai, tớ còn chưa cùng bọn họ tính sổ đâu.”
“Ngày mai cứ tới xem Nhạc thúc nói sao đã. Cha con Chung Chấn Tả đúng là càng sống càng thoái hóa.” Tôn Kính Trì nhìn về phía cầu thang đi lên tầng, hạ giọng: “Đừng để cho Phi biết chuyện.”
Hai người khác gật đầu.
※
Tám giờ sáng ngày hôm sau, ba người lái hai chiếc xe đưa Yến Phi trở lại trường học. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trực tiếp đem xe chạy tới dưới ký túc xá của Yến Phi. Yến Phi không mang theo đồ đạc gì quá nặng, chủ yếu là quần áo sạch cùng với sách vở. Ba người đưa Yến Phi đi vào trong ký túc xá. Ở cửa ký túc xá, Yến Phi sửng sốt, trong lòng cũng dao động. Nhạc Lăng ở trong dự kiến đã có mặt, mà Hứa Cốc Xuyên ngoài dự liệu cũng ở đây.
“Các cậu tới rồi.”
Hứa Cốc Xuyên ngồi ở trên ghế của Tiêu Dương, Tiêu Dương đang sửa sang lại giá sách. Nhạc Lăng đang ở trên giường của Tiêu Bách Chu để giúp y trải ga giường. Tôn Kính Trì cầm theo hành lý của Yến Phi đi vào, nói: “Mấy người tới thật sớm.”
Hứa Cốc Xuyên nói: “Nhạc Lăng hôm nay cũng phải tới báo danh ở trường quân đội, cả ngày không có lúc nào rảnh. Tiểu Dương bọn họ sáng nay ngoài họp một buổi ra cũng không có tiết học, tôi sẽ dẫn bọn họ đi tới Bình Cổ để trượt tuyết. Đại Phi, cậu có muốn đi cùng không?”
“Bình Cổ? Chỗ đó có thể trượt tuyết?” Yến Phi kinh ngạc.
“Chỗ đó đã xây khu trượt tuyết.” Hứa Cốc Xuyên giải thích. Yến Phi ‘a’ một tiếng, khó trách. Hắn lúc còn sống cũng chưa có khu trượt tuyết ở Bình Cổ đâu.
“Yến ca, cùng đi chung với bọn em đi. Lão Tiêu cùng Văn Bân cũng đi cùng.” Tiêu Dương mở miệng.
Yến Phi lắc đầu: “Anh không đi đâu. Anh hiện tại phải cấm hết mọi hoạt động có thể gây thương tổn tới cổ tay. Mấy người cứ đi chơi đi, chơi vui thì năm sau anh sẽ đi.”
Tiêu Dương vừa nghe hắn nói như vậy, cũng không cưỡng cầu hắn nữa.
Nhạc Lăng giúp Tiêu Bách Chu trải giường xong liền từ bên trên trực tiếp nhảy xuống. Bên này Nhạc Thiệu cũng đã hỗ trợ Yến Phi xong, còn chỉnh giường giúp hắn. Tôn Kính Trì thu dọn bàn học, Tiêu Tiếu cùng Yến Phi thì cùng nhau thu dọn hành lý mang tới. Hứa Cốc Xuyên tuy rằng nhìn qua không có làm gì cả, nhưng vẫn giúp Tiêu Dương không ít. Vệ Văn Bân nhìn thấy ba người bạn cùng phòng đều có người trợ giúp, không khỏi ‘bi thương trong lòng’. Bắt nạt cậu là người cô đơn sao? Tiếp tới, cậu liền cảm thấy có chút không thích hợp. Tiêu Dương cùng với cậu không phải là chung một chiến tuyến hay sao? Sao hiện tại chỉ có một mình cậu biến thành kẻ cô đơn thế này? Vệ Văn Bân nghĩ nổ đầu cũng nghĩ không ra.
‘Cốc cốc cốc’, có người gõ cửa. Giường của Tiêu Bách Chu vừa lúc nằm ở hướng cửa, y thuận tay mở cửa ra. Người bên ngoài nhìn vào thấy trong phòng 3414 nhiều người như vậy, sửng sốt.
“Đàm Tố.” Tiêu Bách Chu thản nhiên gọi.
Đàm Tố từ trong kinh ngạc liền hoàn hồn, nhìn mấy người trưởng thành ở trong phòng, đi vào nói: “10 giờ rưỡi sẽ bắt đầu họp, các cậu đều thu được tin nhắn rồi chứ?”
“Đều thu được rồi.” Bốn người trả lời.
Đàm Tố lại đặc biệt nhìn người đang ở trên giường của Yến Phi thêm vài lần, còn có hai người khác đứng ở bên cạnh Yến Phi, từ trong bảng kẹp rút ra hai tờ giấy, giao cho Vệ Văn Bân: “Đây là bảng chọn thời khóa biểu, giữa trưa ngày mai các cậu phải giao lại cho tôi. Yến Phi, cậu tới trường xin thi lại, hôm nay ở tại trung tâm thi cử trong trường để đăng ký, bằng không sẽ phải học lại.”
“Được.”
“10 giờ rưỡi sẽ bắt đầu họp, các cậu đừng tới muộn a. Còn có mau chóng đi báo danh đi.”
Đặc biệt đối với Yến Phi nở một nụ cười thân thiện, Đàm Tố rời đi.
Không ai đối với việc Đàm Tố tỏ vẻ thân thiết có ý kiến gì, Yến Phi xoay người đi tới ngăn kéo của bản thân để lục lọi, nhưng vẫn không tìm ra được thẻ sinh viên. Hắn vô cùng buồn bực: “Kỳ quái, sao tôi không tìm ra được thẻ sinh viên nhỉ? Loại đồ vật này không phải thỉnh thoảng mới thu sao? Tiểu Dương, Văn Bân, các cậu có hay không từng thấy qua thẻ sinh viên của tôi?”
Tất cả mọi người nhìn qua đây, Tiêu Dương không chút nghĩ ngợi nói: “Trước khi anh trở về (sống lại) chưa từng thấy qua, sau khi trở về (sống lại) cũng chưa từng thấy qua.”
Vệ Văn Bân cũng nói: “Tôi cũng chưa từng thấy qua.”
Tiêu Bách Chu nói: “Quên đi, đừng tìm nữa, trực tiếp đi làm lại là được.” Nhìn thời gian, y nói: “Hiện tại liền đi làm đơn xin làm lại thẻ, rồi tranh thủ tới kịp họp lớp cùng báo danh.”
Buông tha cho tìm kiếm, Yến Phi đối với ba người nói: “Các cậu đi trước đi, tôi tới phòng quản lý thẻ của trường xin làm lại thẻ sinh viên. Lúc nào bắt đầu họp thì các cậu gọi điện cho tôi.”
“Em cùng anh đi làm lại thẻ.” Tôn Kính Trì nói, “Sẽ nhanh thôi.”
Yến Phi không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Đừng, hiện tại anh đã đủ nổi danh lắm rồi. Các em không phải là còn muốn đi gặp Nhạc thúc thúc hay sao? Các em mau đi đi. Ký túc xá để sau rồi lại dọn dẹp. Lão Tiêu, cậu đi cùng tôi tới phòng quản lý thẻ của trường đi.”
“Được.”
“Bọn em giúp anh thu dọn nốt đi.” Tôn Kính Trì cũng không miễn cưỡng.
Yến Phi cầm lấy balo của mình rồi cùng Tiêu Bách Chu rời đi. Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân thì đi báo danh. Nhạc Lăng phải về trường quân đội để báo danh, cũng không thể không rời đi trước. Trong ký túc xá chỉ còn dư lại bốn ‘người trưởng thành’. Tiêu Tiếu mở miệng hỏi Hứa Cốc Xuyên: “Anh không đi làm?”
Hứa Cốc Xuyên hút thuốc, thản nhiên nói: “Trước khi đi Trường Phản, tôi muốn bồi Tiểu Dương nhiều hơn một chút.”
Tiêu Tiếu trầm mặc. Tôn Kính Trì nói: “Vẫn nên bồi em ấy nhiều hơn.”
Trước kia bọn họ rất không thích Hứa Cốc Xuyên, nhưng mà hiện tại, bọn họ cảm thấy người này đúng là không tồi. Đương nhiên chủ yếu chính là, Hứa Cốc Xuyên không còn uy hiếp đối với bọn họ.
Tiêu Bách Chu bồi Yến Phi đi làm lại thẻ sinh viên, lại tới trung tâm thi cử để đăng ký, rồi mới cùng nhau đi báo danh. Đi vào trong phòng học, trên sinh viên trên cơ bản là đã đều có mặt. Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân thực ăn ý ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Bởi vì sắc mặt của Tiêu Dương không tốt cho lắm, nên bên cạnh không có ai dám ngồi vào, cho dù hoa khôi của lớp Tiền Viên Viên rất muốn tới gần. Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu xuất hiện khiến cho những người khác trong lớp ghé mắt lại nhìn, tự nhiên là nhằm vào Yến Phi.
Hai người đi tới chỗ của Vệ Văn Bân cùng Tiêu Dương ngồi xuống, thấy sắc mặt của Tiêu Dương không tốt, Yến Phi nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Dương lạnh mặt nhỏ giọng đáp: “Không như vậy thì Tiền Viên Viên sẽ tới đây ngồi.”
Phụt! Ở trong lòng phì cười, Yến Phi thả lỏng, hắn còn tưởng là Tiêu Dương đang bực bội vì ai nữa cơ. Họp lớp chẳng qua là một loại sắp xếp thường nên trong mỗi học kỳ, xem như là truyền thống khai giảng. Chủ nhiệm lớp đặc biệt quan tâm hỏi tình huống của Yến Phi một chút, khiến cho mọi người càng thêm chú ý tới Yến Phi. Yến Phi cũng không bởi vì sự quan tâm đặc biệt của chủ nhiệm lớp mà sợ hãi, biểu hiện của hắn vô cùng bình tĩnh, ngược lại khiến cho chủ nhiệm lớp có chút xấu hổ.
Kết thúc họp lớp, ba người trực tiếp quay trở về ký túc xá. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đã rời đi, để lại một chiếc xe cho Yến Phi. Nhạc Lăng cả ngày không có thời gian rảnh, Tiêu Bách Chu liền cùng Tiêu Dương và Vệ Văn Bân đi trượt tuyết. Hứa Cốc Xuyên bảo Yến Phi cùng bọn họ đi ăn cơm trưa, nhưng Yến Phi không đi, hắn giữa trưa phải mời cơm Tương Diền, trên đường quay về trường hắn đã hẹn Tương Điền rồi. Hứa Cốc Xuyên trước hết mang ba người rời đi, hơn 12 giờ, Tương Điền mới tới, mang theo rất nhiều thổ sản ở quê để tặng cho Yến Phi. Yến Phi lại không cẩn thận như vậy, cái gì cũng không chuẩn bị, Tương Điền cũng không ngại. Yến Phi chủ động gọi điện thoại mời y đi ăn cơm, đã khiến cho y vô cùng cảm động rồi.
Hai người đi xuống dưới tầng, Tương Điền lại một lần nữa nói: “Yến Phi, cảm ơn cậu giới thiệu công việc dạy thêm cho tôi. Mười ngày nghỉ đông tôi đã kiếm đủ tiền sinh hoạt cho học kỳ này. Cậu đã giúp tôi một ân huệ lớn. Tôi hiện tại không những lo được tiền sinh hoạt cho bản thân, còn có thể trợ giúp tiền cho trong nhà. Cha mẹ tôi đều nói tôi phải cảm ơn cậu. Hai người chúng ta ở cùng một tỉnh, nghỉ hè cậu tới nhà tôi chơi đi, cha mẹ tôi đều muốn gặp cậu, cậu là ân nhân của gia đình tôi.”
Yến Phi bật cười: “Cậu quá khách khí rồi. Tôi còn bảo cậu như thế nào lại hiền lành như vậy, hóa ra là di truyền gia tộc.”
Tương Điền được Yến Phi ngầm tán dương thực sự vô cùng thẹn thùng, y ngập ngừng rồi nói: “Yến Phi, cậu thật sự thay đổi rất nhiều, so với trước kia tự tin sáng sủa hơn.”
Yến Phi nói: “Chết qua một lần, dù sao cũng phải có thay đổi chứ, bằng không không phải là chết không công hay sao. Nói thật, tôi ở tại một khắc tiếp cận tử vong kia, liền mơ mơ màng màng thấy được một chùm bạch quang. Chùm bạch quang đâm vào mắt của tôi, khiến tôi không thể mở mắt ra được. Trong đầu rầm rầm vang lên, rồi tôi liền tỉnh lại. Tôi cảm thấy chùm bạch quang kia đã giúp cho tôi thông suốt.”
“Kỳ diệu như vậy?” Tương Điền không chút nghi ngờ kinh hô, “Cậu sẽ không phải là đã thấy thiên đường đi?”
Yến Phi không biết nên nói gì: “Thượng đế cùng chúng ta không ở chung một quốc gia, cậu đừng đoán mò.”
“A, ừm…” Ngẫm lại hình như đúng là như vậy, Tương Điền lại hỏi: “Vậy cậu nhất định đã nhìn thấy thần tiên. Chẳng lẽ ánh sáng phát ra kia là phật hiệu?”
* phật hiệu: phép thuật của Phập, giáo lý Phật giáo
Càng nói càng mơ hồ. Bất quá đã đạt được mục đích mà mình mong muốn, Yến Phi gật gật đầu: “Rất có thể. Bản thân tôi cũng hiểu được mình đã thay đổi rất nhiều. Tôi coi như là niết bàn sống lại đi.”
“Khẳng định là có.”
Tương Điền còn đang suy nghĩ xem chùm bạch quang kia là gì, đối diện đã có người gọi y: “Hi ~ Tương Điền, Yến Phi.”
Hai người nhìn lại, Yến Phi cười cười, Tương Điền kêu lên: “A, Lưu Đông.” Rồi y mới có chút mất tự nhiên chào người bên cạnh, “Vương Hiển Nhạc.”
Hóa ra người này tên là Lưu Đông, Yến Phi thản nhiên liếc mắt nhìn Vương Hiển Nhạc đối với bản thân không chút hòa nhã nào, nói: “Tôi cùng Tương Điền ra ngoài ăn cơm, các cậu ăn qua chưa?”
Lưu Đông đang muốn trả lời, Vương Hiển Nhạc liền đã nói: “Ăn rồi, các cậu đi ăn đi.” Sau đó liền xách hai phích nước nóng lướt qua Tương Điền cùng Yến Phi.
Lưu Đông cũng không cao hứng nói: “Vương Hiển Nhạc càng ngày càng thái quá.”
Biết Vương Hiển Nhạc không thích mình, Yến Phi cũng không thèm để ý tới gã, lại hỏi Lưu Đông: “Cậu ăn chưa? Nếu chưa ăn thì cùng đi luôn đi. Tôi vừa lúc phải cảm ơn cậu trước kia đã trợ giúp tôi.”
Lưu Đông lập tức vui sướng nói: “Ha ha, tôi chưa ăn.”
“Vậy đi thôi.” Yến Phi sảng khoái nói.
“Tôi nói giỡn thôi, các cậu đi ăn đi.” Không nghĩ tới Yến Phi lại thoải mái như vậy, Lưu Đông ngược lại cảm thấy xấu hổ. Dù sao giao tình của mình cùng với Yến Phi cũng chỉ có lúc làm thêm cùng nhau ở căn tin. Yến Phi sau khi phát đạt rồi, bọn họ cũng chẳng còn quan hệ gì nữa.
Yến Phi giữ chặt cánh tay của Lưu Đông, nói: “Khách khí cái gì, đi đi đi đi, tôi khó có được khi mời các cậu một bữa cơm.”
Lưu Đông cũng không từ chối nữa, đem phích nước nóng gửi ở chỗ của quản lý, sau đó cùng Yến Phi và Tương Điền đi ăn cơm. Làm cho hai người giật mình chính là, Yến Phi thế nhưng dẫn bọn họ tới trước một chiếc BMW việt dã. Nhìn động tác thuần thục vững vàng khởi động ô tô của Yến Phi, hai người lần đầu tiên được ngồi ô tô liền vô cùng khiếp sợ, cũng có chút hâm mộ.
“Yến Phi, cậu mua xe?” Tương Điền kinh sợ hỏi.
Yến Phi: “Tôi làm sao mua được xe. Đây là xe của bằng hữu, cho tôi mượn thôi. Tôi trước kia không phải cứu được một bạn học chung lớp hay sao, cũng chính là bạn cùng phòng ký túc xá của tôi luôn. Cậu ấy nhà ở tại đế đô này. Bởi vì việc kia, người nhà cậu ấy liền đặc biệt cảm kích tôi, tôi cùng mấy người anh trai của cậu ấy liền trở thành bằng hữu. Lại nói tiếp, tôi xem như là nhân họa đắc phúc đi. Tôi hiện tại làm thêm ở công ty của anh trai cậu ấy, đây là xe của anh trai cậu ấy đấy.”
* nhân họa đắc phúc: từ trong hiểm họa tìm được may mắn
“Thì ra là như thế, bọn tôi còn bảo sao đột nhiên cậu lại phát đạt.” Lưu Đông cảm khái, thực sự là đồng nghiệp bất đồng mệnh a. Cậu ta lại hỏi: “Cậu thời điểm nào thì học lái xe?”
* đồng nghiệp bất đồng mệnh: cùng là người nhưng khác số mệnh
Yến Phi đáp: “Thời gian mà tôi nằm viện. Chân cùng tay của tôi không bị thương nặng lắm, mỗi ngày nằm ở trên giường đều vô cùng khó chịu, thừa dịp khi ấy có thời gian, tôi liền mượn xe để học lái. Này cũng phải cảm ơn anh trai của vị bạn học kia.”
“Cậu đây là làm việc thiện được hồi báo.” Tương Điền thực sự không có chút ghen tị nào nữa, Yến Phi có được tất cả đều là lấy mệnh đổi.
Ngay tại lúc ba người Yến Phi, Tương Điền cùng Lưu Đông lên xe, Vương Hiển Nhạc đứng ở trên cửa sổ tầng hai liền dùng con mắt oán hận dõi theo bọn họ rời đi. Thế giới này quả nhiên đều là tiếu bần bất tiếu xướng. Tương Điền, Lưu Đông,… vốn tất cả mọi người đều là sinh viên nghèo phải đi làm công, hiện tại thấy Yến Phi có tiền, đều đi nịnh bợ Yến Phi. Thực ghê tởm!
* tiếu bần bất tiếu xướng: chỉ cười kẻ nghèo chứ không ai đi cười kỹ nữ
Mang theo thật sâu bất bình, Vương Hiển Nhạc nhìn cho tới khi chiếc BMW biến mất xong, xoay người đi lên tầng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]