Đau đớn trên người khiến cho Yến Phi còn chưa tỉnh ngủ không thể tiếp tục ngủ thêm nữa. Giống như có người sờ lấy đầu ngón tay của hắn. Ngực vẫn có chút khó chịu, Yến Phi gian nan mở ra đôi mắt, dưới tay theo bản năng muốn nâng lên để dụi mắt, nhưng lại bị người ta bắt được.
“Lão Hắc?” Mơ mơ màng màng kêu một tiếng, Yến Phi mở to hai mắt. Còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, trước mắt lại hé ra gương mặt quen thuộc làm cho hắn đau lòng.
Người nọ thoáng dùng sức cầm lấy tay của Yến Phi, thanh âm mang theo một loại âm điệu bất thường kêu lên: “Anh…”
Tâm giống như bị một cây búa đập mạnh vào, Yến Phi đột nhiên trừng to hai mắt, choáng váng.
“Anh… thực xin lỗi…”
Tôn Kính Trì buông tay của Yến Phi ra, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ghé vào bên lỗ tai của hắn, hối hận cực điểm áy náy nói: “Em là đồ hỗn đản. Anh, anh đánh em đi, hung hăng đánh em đi. Em thế nhưng không nhận ra anh, lại còn nói những lời làm cho anh thương tâm.”
“Anh…” Một bên khác của giường, cũng có người tự trách hô lên một tiếng. Yến Phi dùng cái cổ cứng ngắc quay qua, là Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu đôi mắt đỏ bừng, vành mắt đen xì, vừa nhìn đã biết là một đêm không ngủ. Hơn nữa toàn thân của anh tràn ngập mùi thuốc lá, râu ria xồm xoàm.
Nhạc Thiệu cũng cẩn thận ôm lấy Yến Phi, nếu không phải trên người đối phương có thương tích, anh hận không thể dùng sức đem người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thi-bi-thi-phan-1/2103222/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.