Dưới sự kiên trì của Bạch Ngọc, Giang Lâm Vụ chỉ có thể mở rộng hai chân để hắn “thử nghiệm”.
Đầu Bạch Ngọc kề sát vào giữa hai chân, nhìn thấy trên cánh hoa mũm mĩm lóe lên ánh nước, chẳng khác nào sương sớm đọng trên cánh hoa, ngưng tụ thành giọt trên hoa đào. Bạch Ngọc thấy thế thì chỉ cảm thấy miệng khô.
Hắn duỗi cái lưỡi mềm nhũn ra, lưỡi ướt át mềm mại quét liếm toàn bộ hoa huy*t, giống như thật sự muốn phủ nước miếng lên thật.
Nhưng đầu lưỡi lại chơi đùa lên nhuỵ hoa mẫn cảm, đầu lưỡi linh hoạt liếm lên chỗ mẫn cảm của miệng huyệt, giống như có ý xấu muốn dày vò người khác.
Giang Lâm Vụ bị hắn trêu đùa tạo nên từng trận khoái cảm, nhưng lại cắn chặt môi đến đỏ bừng để ngăn lại tiếng rên rỉ sắp không chịu nổi mà tràn ra, trong chớp mắt cả người nàng mềm nhũn, suýt chút nữa cơ thể không đứng vững được.
Sau động tác đó, Bạch Ngọc duỗi cánh tay mạnh mẽ giữ lấy mông nàng, giữ cho nàng ngồi vững.
Sự tê dại khuây khỏa tràn đầy tiểu huyệt, Giang Lâm Vụ cảm thấy mình lại ra nước, tay nhỏ của nàng đẩy đầu Bạch Ngọc đang tập trung ra rồi hỏi hắn: “Được chưa? Bạch Ngọc.” Giọng nói cũng run rẩy không ít.
Từ giữa hai chân chân của nàng, Bạch Ngọc thò đầu ra, cong môi nở nụ cười: “Còn chưa đủ, vẫn chưa khỏi.”
Môi mỏng của hắn dính dính vệt nước, ánh lên tia sáng, Giang Lâm Vụ không cần nhìn kỹ cũng biết là cái gì.
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-soi-con-co-chap-ngoam-ve-o/3356250/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.