Chương trước
Chương sau
Qua lời kể của Tuệ cộng với kinh nghiệm lâu năm xem hentai, ta phần nào có thể đoán được tình hình gia đình này. Tể tướng Khanh Kiến Quốc có hai vợ, vợ trước cũng là người đẻ ra chị cả và Khanh công tử đã mất từ lâu, vì sinh Khanh công tử sau đó mất máu mà chết. Sau một thời gian ông cưới vợ hai, là vợ hiện tại, có với nhau một đứa con trai. Vậy là phu nhận hiện tại không phải mẹ ruột của Khanh công tử. Tình huống tốt như vậy mà hai người đó không phát sinh quan hệ mẹ kế con chồng, như vậy có phải ta thoát rồi không? Thật là tiếc vô cùng.
Trưởng nữ tên Khanh Như Thiều tính tình mềm mại như nước, công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức đều hiểu cả. Không chỉ thế mà cầm kỳ thi họa cũng rất tinh thông. Đây đích thực là hình tượng nữ chính hoàn hảo, không biết chị gái đã rơi vào câu chuyện nào chưa. Tuy nhiên đời không cho ai cái gì quá tốt cả, chị gái này từ nhiều năm trước hai mắt đã hoàn toàn bị mù. Con trai út, tên Khanh Lập thì từ nhỏ đã xa nhà, mọi người không có nhiều thông tin. Người còn lại, trưởng nam nhà tể tướng, trưởng tự đại lý tự và cũng là cục nợ ta đang vô cùng muốn dứt ra tên Khanh Dã. Thì ra đó là tên anh ta, cũng chẳng có gì đặc biệt vậy mà giấu lên giấu xuống không cho ta biết.
Có phải bạn đang thắc mắc Khanh Dã có đến chỗ ta không? Tất nhiên là có. Cất công mang ta về như vậy mà lại không đến thì thật không phải thế giới hentai. Thế nhưng lúc nào ta cũng đóng kín cửa ở trong phòng, còn cho người cài thật chặt cửa sổ và cửa ra vào, xem hắn đột nhập kiểu gì.
Kết quả hắn không đến lúc ta ngủ, mà xuất hiện lúc ta đang tắm.
Hôm đó đang ngâm mình nghĩ xem mình còn bao nhiêu ngân lượng, liệu có đủ bỏ trốn hay không, cùng lắm thì tìm anh hai với chị ba ở ké thì phía sau có người vào. Ta cấm Tuệ không được phép vào trong lúc ta đang tắm, vậy nên chắc chắn không phải cô ấy. Ở cái phủ này, còn ai ngang tàn hống hách được như vậy? Ta chìm cả người vào trong nước, chỉ hở mỗi cái đầu, để những cánh hoa hồng bên trên che đi cơ thể ở dưới. Khanh Dã điềm nhiên bước vào, đứng dựa ở cửa nhìn ta:
"Vốn cho rằng mang nàng về đây thì sẽ được gặp nhiều hơn, nhưng xem ra càng khó khăn. Cả ngày nàng ở trong phòng khóa kín cửa, chỉ có cửa phòng tắm này mới dễ mở. Ta thật chẳng còn cách nào khác." . truyện kiếm hiệp hay
Lại bắt đầu văn mẫu rồi đấy, ta không tin và cũng chẳng muốn nghe:
"Ngươi vào đây như vậy là có ý gì? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của ta không phải bị hủy hoại rồi sao?"
Hắn khoanh tay khẽ cười:
"Nàng cũng để ý đến thanh danh sao? Ta nhìn nàng không phải là người sẽ để ý đến những thứ phù phiếm đó."
"Ngươi quen ta được bao lâu mà làm như hiểu ta lắm?"
Hắn bước vào trong, ta thấy thế thì càng chìm người vào trong bồn, chỉ hở ra mũi và mắt. Hắn bước đến sát bồn, đưa tay vào trong nước, nâng cằm ta lên khỏi mặt nước rồi cúi xuống hôn, giọng hắn có vẻ đã trầm đi nhiều:
"Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng."
Sau đó lại tiếp tục hôn sâu, chẳng còn lạ lẫm như những lần đầu, hắn nhanh chóng có thể khiến cả cơ thể này lập tức phản ứng. Chỉ hôn thôi mà cả cơ thể đã trở nên vô cùng rạo rực. Ta vung tay giãy dụa, đẩy con người kia ra thì khiến nước bắn lên làm ướt y phục, nhưng cũng chẳng thể khiến hắn dừng hành động ngông cuồng này lại.
"Những cánh hoa này không che được cơ thể phóng đáng của nàng đâu." Hắn khẽ cười.
Hai tay hắn chống lên thành bồn, trực tiếp áp sát mà hôn. Còn ta cũng chỉ có thể bám lấy hai cánh tay cường tráng của hắn để không bị chìm vào trong nước. Nước trong bồn sóng sánh, trào rất nhiều ra ngoài, mà ta cũng chẳng có thời gian mà để ý. Nửa trên đã hơi nhô ra trên mặt nước, vài cánh hoa hồng còn bám trên da, nằm trên ngực. Ta đoán không sai, hắn quả nhiên rời môi mà hôn xuống cổ. Dường như cảm thấy việc một người trong bồn, một người ngoài bồn rất khó chịu khiến hắn quyết định nhấc ta ra khỏi bồn tắm. Ta sợ hãi, hoảng loạn vội vã muốn túm lấy một mảnh vải nào đấy che thân. Trước giờ chỉ lộ phần trên, lần này bên dưới đang không mặc gì hết. Thế nhưng hắn chẳng cho ta có cơ hội làm bất cứ điều gì, đặt trực tiếp lên chiếc bàn gần đó. Cả người hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn, một cảm giác bị sỉ nhục dâng mạnh khiến ta tung chân muốn đạp hắn một trận nhưng lại bị túm được. Hắn hôn lên chân, sau đó tiến dần lên cao, hôn lên đầu gối, hôn đến đùi, rồi hôn đến...
Mắt hắn nhìn chằm chằm vào chỗ đó khiến cả người ta đỏ ửng lên. Con mẹ nó như vậy thật quá đáng rồi. Ta hét lên:
"Mau dừng lại! Ngươi từng hứa sẽ không làm gì ta!"
Có vẻ hắn suýt thì quên lời hứa đó, hắn ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đỏ bừng của ta rồi khẽ gật đầu. Tưởng thế là hắn nhớ lại rồi, sẽ buông ta ra nhưng không, hắn trực tiếp hôn xuống chỗ đó. Ta sợ hãi, lập tức vung tay, đập mạnh liên tục vào đầu hắn, khóc lóc nói:
"Dừng lại, mau dừng lại! Thằng chó. Con mẹ nó ta bảo ngươi dừng lại."
Quan Bắc Vũ ta thế mà hai lần khóc trước mặt hắn. Nhưng quả thật nước mắt của ta rất có sức mạnh, hắn ít nhất đã dừng lại, không còn nhìn chằm chằm vào chỗ đó nữa. Hắn hôn lên mắt ta, thì thầm nói 'xin lỗi'. Sau đó lấy y phục mới treo trên bình phong, từ từ mặc từng cái. Mặc dù trong lúc mặc, hắn không hề có hành vi động chạm, sờ nắn nhưng nước mắt ta vẫn không ngừng chảy. Thế giới này càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng quá đáng. Xong xuôi, hắn bỏ ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.