Chương trước
Chương sau
Ta bị tiếng gọi của Tiểu Diệp làm cho tỉnh dậy, nắng đã treo lên cao. Nhớ đến chuyện đêm qua liền bật dậy như lò xo. Y phục trên người đã chỉnh tề, nhưng môi thì sưng lên, tỏ rõ chuyện đêm qua là thật. Tiểu Diệp vừa giúp ta chải đầu vừa nói:
"Đêm qua nô tỳ nghe đồn có người lạ đột nhập, nhưng lại không mất thứ gì, cũng thật may. Mà sao hôm nay tiểu thư dậy muộn vậy?"
"Đêm qua bị thị vệ đánh thức, mãi mới ngủ lại được."
Ta nói dối, sau đó đuổi Tiểu Diệp ra ngoài. Đóng kín cửa phòng, ta cởi áo ra, nguyên vùng ngực đầy những vết thâm tím. Con mẹ nó, bà đây không trả thù thì thật làm mất mặt con dân thế kỷ 21.
Ta liền hùng hổ đi tìm cha, muốn bảo ông ấy chuyện này nhưng dọc đường nghĩ lại lại thấy không ổn. Liền chuyển hướng tìm anh lớn. Ta nói với anh lớn đêm qua có người đột nhập, người đó chính là Khanh công tử nhà tể tướng, là chính mắt ta nhìn thấy. Anh lớn không tin, ta quên mất anh ấy là ôn nhu ngây thơ - thụ, mà ôn nhu ngây thơ - thụ trong mấy bộ hentai thì mù quáng lắm. Lại chạy đi tìm chị ba, chị ấy tất nhiên cũng không tin ta, ta liền khóc lóc kêu gào, mãi chị ấy mới đá mông tên thuộc hạ Tạ Chính Hy một cái, bảo hắn đến phủ tể tướng thăm dò xem sao.
Sau khi Tạ Chính Hy đi, ta vẫn không tài nào nuốt được cục tức này. Vốn là muốn đến thẳng phủ nhà hắn chửi cho ra lẽ nhưng cũng không được. Cái này không ổn cái kia cũng không ổn, thật khiến cho ta đau hết cả đầu.
Đêm hôm đó, Khanh công tử lại đến. Ta tất nhiên không hiểu hắn đến hai đêm liên tiếp để làm gì, nhưng vì xảy ra vụ hôm qua nên lần này ta hết sức đề phòng, trên người dao kéo dây thừng bột ớt đủ cả. Lúc nghe thấy tiếng lạch cạch ta đã nhảy xuống đứng cạnh cửa, khi hắn vừa vào ta liền ném thẳng bột ớt vào mặt hắn, sau đó tung chân đá túi bụi vừa đá vừa chửi hăng hái:
"Cho ngươi chết này! Vẫn dám vác mặt đến đây cơ à?"
Hắn có vẻ vô cùng chật vật với bột ớt, chỗ bột ớt đó khả năng đã dính vào mắt. Ta rút con dao trên người lần này không có bất cứ giây phút chần chừ nào, đâm thẳng về phía hắn. Khanh công tử tuy không mở mắt do bột ớt nhưng vẫn cảm nhận được sát khí của ta, dơ tay chắn, con dao liền chém mạnh qua tay. Không dừng lại, ta còn chém thêm một phát trên ngực. Chắc chắn rất đau, còn chưa kể đến chỗ bột ớt dính trên người rơi vào vết thương, không cần nói cũng biết đau xót đến thế nào. Hắn khuỵu xuống, chỉ chờ có thế, ta liền trói hắn lại, buộc chặt vào chân giường.
Thật sự là vô cùng hả dạ. Đến lúc này cơn tức hôm qua mới với đi phần nào. Ta ngồi xổm trước mặt hắn:
"Sao nào? Ngươi còn cảm thấy thú vị nữa không? Thật ngu ngốc khi hai đêm liền đều đột nhập vào đây. Ta chẳng cần biết mục đích của ngươi là gì, nhưng lần này ngươi chết chắc rồi."
"Nữ nhân khi đã ra tay thì thật độc ác."
Ta khinh khỉnh:
"Đó còn không phải do ngươi tự chuốc lấy hay sao? Dám trêu đùa, sàm sỡ ta, như này còn quá nhẹ đấy! Ta sẽ gọi người đến, để cha ta biết ngươi là thích khách, lần này ngươi chết chắc!"
Ta đứng dậy, định đi ra ngoài gọi người thì Khanh công tử lên tiếng:
"Có chút thông minh nhưng lại thiếu cảnh giác. Bài học hôm qua không đủ cho cô học sao?"
Ta không hiểu quay đầu lại thì thấy dây trói đã bị cắt, trong tay hắn đang cầm một con dao nhỏ. Ta chưa kịp phản ứng đã bị hắn đánh vào đầu gối ngã khuỵu xuống, sau đó lấy sợi dây kia trói ta lại.
Tình cảnh thay đổi 180° như này thật khiến ta nhanh chóng rơi vào trầm cảm, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn lấy nước trà rửa mắt rồi tự cầm máu vết chém ở tay và ngực bằng bã trà. Sau khi băng bó xong xuôi hắn mới tiến đến chỗ ta, ngồi xuống trước mặt, hai mắt vẫn đang đỏ bừng, nhưng có vẻ đã nhìn lại được. Ta tức giận quay đi chỗ khác:
"Đã rơi vào tay ngươi như vậy, muốn chém muốn giết thì tùy!"
Hắn cầm con dao của ta trên tay, đặt nó lên mặt ta:
"Cô chém ta hai nhát, ta có nên đáp lễ lại không?"
"Không cần phải doạ, ta lại sợ ngươi quá cơ!"
Cũng chẳng để ý đến việc ta ăn nói bằng giọng hiện đại, dù sao đến bước này rồi, cùng lắm là chết. Nhưng nói vậy thôi chứ trong lòng ta đang sợ phát run lên. Hắn lại bật cười, sau đó cầm con dao thuần thục cắt từng mảnh vài trên người ta. Vì vướng dây thừng ở bụng nên hắn chỉ có thể dừng đến đó, cuối cùng cả người ta cũng chỉ còn cái quần. Cảnh này thật giống mấy bộ hentai thể loại trói, nằm trong mục SM. Không ngờ tránh thế nào cũng không thoát nổi.
Con dao đi từ trên mặt dọc xuống cổ rồi dừng lại trên ngực ta. Hai mắt hắn tối lại, như bị hút vào đó:
"Nhìn kìa, chúng như đang muốn được ta yêu thương vậy!"
Sau đó hắn liền cúi xuống cắn nhẹ lên đầu ngực. Cơ thể này vốn đã cực kỳ nhạy cảm, lại thêm việc bị trói nên càng nhạy cảm hơn. Bị hắn cắn trực tiếp như vậy ta không tự chủ được khẽ kêu một tiếng. Trong đêm tối khẽ vang lên tiếng hắn cười nhạt, rồi sau đó tiếp tục công việc mà những đứa trẻ mới sinh vẫn hay làm. Ta thẹn đến đỏ cả mặt, kêu ầm lên, gào đến mức khản cả cổ, muốn gọi cho cả tướng phủ này nghe thấy. Nhưng rồi dần tuyệt vọng nhớ ra, đây là thế giới hentai, mọi tình huống như này sẽ không có ai đến cả.
Hắn vừa cắn vừa bóp ngày càng càn rỡ, càng đáng sợ hơn là cơ thể này đang phản ứng lại. Ta sợ hãi đến mức phát khóc. Từ lúc đến đây ta chưa bao giờ khóc, kể cả khi biết đây là thế giới hentai cũng chẳng rơi đến một giọt lệ. Vậy mà bây giờ ta lại khóc nức nở trước mặt hắn. Ta giữ mình lâu như vậy, vậy mà đêm nay có thể mất bởi một tên đàn ông xa lạ như này.
Nghe thấy tiếng ta khóc khiến Khanh công tử dừng lại. Hắn hơi ngẩn người ra nhìn ta rồi đưa cánh tay băng bó lau nước mắt, nhưng lau thế nào cũng không ngừng chảy. Hắn đành cúi xuống hôn lên mắt, nuốt vào hết những giọt nước mắt mặn chát kia. Hắn nhẹ nhàng chạm lên môi ta một cái rồi nói:
"Nếu không thích thì ta sẽ không ép. Không cần phải khóc thương tâm như vậy."
"Thật không?" ta sụt sịt hỏi lại, thấy hắn gật đầu ta liền nói tiếp "Vậy mau cởi trói cho ta!"
"Để cô chạy đi kêu người sao?"
Sau đó hắn đi đến tháo phần dây nối với chân giường nhưng vẫn không hề tháo dây trói trên người ta. Bế thốc ta lên, đặt xuống giường. Ta cảnh giác:
"Ngươi lại muốn làm gì?"
"Đêm nay ta đến thật sự là vì cô, thế nên không thể về tay không được."
Sau đó hắn nằm xuống cạnh ta, để ta áp lưng trần vào ngực hắn, hai tay vòng ôm chặt ta vào lòng, ta la oai oái:
"Ngươi nói không làm gì cơ mà!"
"Đừng nhúc nhích, nếu không ta thật sự không giữ lời được đâu."
Hắn quả nhiên không làm gì, chỉ im lặng ôm ta, còn hai tay vẫn bóp chặt ngực. Tên này cuồng ngực cmnr. Mãi đến khi ta nghe thấy tiếng thở đều đều trên đầu mới biết hắn vậy mà ngủ rồi. Nửa đêm đột nhập muốn cưỡng hiếp con gái nhà lành, vậy mà lại dễ dàng ngủ như vậy? Ta liền thử ngọ ngoậy xem có tháo được dây không, nhưng thật sự là vô ích. Chuyện đi đến bước này, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.