Editor: Tiểu mao 
Tôn Khải mắc cười gần chết. 
Kỷ An Ninh cứ như vậy bị cưỡng ép thông qua “khảo sát”, lại mạnh mẽ “bị đăng ký” thành thành viên câu lạc bộ kickboxing Hoa đại. 
Kỷ An Ninh chỉ thấy dở khóc dở cười, trả đĩa sắt lại cho Văn Dụ: “Đừng nói đùa nữa. Tôi về đây.” 
Văn Dụ kín đáo đem đĩa sắt chuyển cho Tôn Khải, cười hì hì: “không phải đùa đâu, em muốn học mấy chiêu phòng thân à? anh dạy cho em.” 
Buổi trưa hôm đó, Văn Dụ nhìn thấy Kỷ An Ninh đi qua nhiều gian hàng, có nhiều câu lạc bộ thích hợp với nữ sinh vậy mà cô lại một mình chạy tới hỏi câu lạc bộ kickboxing, anh liền đoán được ý định của cô. 
Kỷ An Ninh giật mình, lúc này cô đã quay người bước một bước, bời vì câu nói của Văn Dụ mà dừng lại. cô quay đầu nhìn anh. 
Con mắt Văn Dụ sáng như hai cái đèn pha, không như đôi mắt giống hố đen trong trí nhớ của Kỷ An Ninh. 
Trong lòng Kỷ An Ninh không biết tại sao lại run lên một cái. 
“Trường chúng ta có câu lạc bộ Taekwondo, võ thuật, nhưng anh cam đoan với em, em không thể tìm được chỗ nào phù hợp hơn ở đây.” Khóe mắt đôi môi Văn Dụ lúc cười đều đầy tự tin, “Em muốn học cái gì, anh cho em tự chọn.” 
Kỷ An Ninh cuối cùng không đi nữa. 
cô nói: “Tôi muốn học mấy chiêu phòng thân, phải có tính thực dụng, không phải loại nhìn được mà không dùng được.” 
“không vấn đề gì.” Văn Dụ đánh cược, “Kickboxing tự do có tính thực dụng cao nhất. Hai chữ tự do là một loại ý niệm, anh sẽ nói cho em nguyên lý, sau đó tự bản thân em phải tự tìm tòi chiêu thức.” 
“Thế nào?” anh cười đầy xấu xa, “không đến nhầm chứ?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-phu-nhi-dai-theo-duoi/2184755/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.