Editor: tiểu mao 
Kỷ An Ninh nhìn giờ, thấy đã tới giờ liền nói muốn về. 
Sau khi cô thay đồ, Văn Dụ nói: “Ăn cơm cùng nhau đi.” 
Kỷ An Ninh từ chối. 
“Chỉ có lúc nghỉ mới có thể nấu cơm canh nóng hổi cho bà em được.” cô nói. 
“Vậy anh với em cùng làm.” Văn Dụ mặt dày muốn đi ăn chực. 
Kỷ An Ninh vô tình từ chối: “không được.” 
Văn Dụ còn muốn nói thêm, Kỷ An Ninh nói: “Thôi bỏ đi, trong nhà có người bệnh, thật sự không tiện mời anh về ăn cơm.” 
Giọng nói của cô thành khẩn không giống như đang lấy lệ. Trong phòng do bà ngoại không xả bồn cầu tạo thành mùi kia, đoán chừng Văn đại thiếu gia một miếng cũng không nuốt nổi. 
Văn Dụ lúc này mới bất đắc dĩ từ bỏ đành nói với cô: “Đừng quên cầm quần áo về.” 
Kỷ An Ninh dừng một chút rồi nói: “Lần này cảm ơn phúc lợi của anh, nhưng sau này đừng mua cho em nữa. Em hiểu ý của anh, em sẽ đi mua quần áo.” 
Áo thun của Kỷ An Ninh đa số là size nhỏ. Kiếp trước Tôn Nhã Nhàn hay châm chọc cô về cái này. 
“Ngày nào cũng ăn mặc gợi cảm thế làm gì?” cô ta nói với cô. 
thật ra quần áo của Kỷ An Ninh đều là kiểu đồ phổ thông, chỉ là size nhỏ, mặc vào người liền tạo cảm giác gợi cảm. 
Nhưng lần này Kỷ An Ninh lại hiểu lầm Văn Dụ. 
Văn Dụ căn bản không phải vì Kỷ An Ninh ăn mặc gợi cảm mà mua quần áo mới cho cô, hôm thứ hai khi anh nghe cô hỏi “Mặc đồ thể dục được không’ liền đoán được Kỷ An Ninh không có trang phục tập luyện chuyên môn, sau đó lúc mua đồ tập luyện thuận tay mua thêm hai bộ quần áo. Chỉ là thuận tay mà thôi. 
Văn Dụ không hề ghét bỏ Kỷ An Ninh mặc đồ quá gợi cảm, anh còn rất thích 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-phu-nhi-dai-theo-duoi/2184726/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.