Editor: tiểu mao 
Những ý tưởng ngo ngoe muốn rục rịch hay những ý nghĩ muốn giở trò xấu trong Văn Dụ khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt sạch sẽ của Kỷ An Ninh thì không thể nào thi triển được. 
Hoàn toàn suy sụp. 
anh nghiến răng oán hận nói: “Mấy ngày nay anh lúc nào cũng nhớ đến em, ban ngày anh phải đi xã giao, buổi tối phải thiết kế phương án huấn luyện cho em. Gọi cho em thì em không nhận, gửi tin nhắnthì không thèm xem, em đúng là lạnh lùng.” 
Kỷ An Ninh giải thích: “đang giờ làm nên không nhận điện thoại được, lúc thấy thì cũng muộn rồi. Tin nhắn em có xem.” 
“Có xem?” Văn Dụ hầm hừ nói, “Vậy sao hôm sau không gọi lại?” 
Kỷ An Ninh nói: “Em không hay mở 3G, phải có wifi thì em mới xem được tin nhắn.” 
“…” Văn Dụ lập tức câm nín. 
Lý do này anh đúng là chưa gặp bao giờ. 
“Giờ mở cửa được chưa?” Kỷ An Ninh hỏi. 
Văn Dụ “Hừ” một tiếng, mở cửa xuống xe. 
Bên này anh vừa mở cửa, Kỷ An Ninh cũng mở cửa xe ra, nhảy một cái xuống xe, gió lạnh thổi vù vù. Kỷ An Ninh lập tức hối hận sao mình không mặc dày hơn. 
Sau khi bà ngoại mất trí, không còn ai vào lúc cô bước ra khỏi cửa nhắc nhở cô mặc thêm áo. 
Vừa co người lại, một cái áo khoác từ trên tời giáng xuống, khoác trên vai cô. Kỷ An Ninh vừa quay đầu liền thấy Văn Dụ chỉ mặc mỗi cái áo thun. 
“anh mặc ít quá!” Kỷ An Ninh nói, lập tức muốn đem áo trả lại anh. 
Văn Dụ nắm hai bên vạt áo kéo lại, lập tức đem cả người Kỷ An Ninh bao lại trong cánh tay. 
“Mặc vào!” anh nói, “Mùa đông anh còn mặc áo ngắn tay, tí nhiệt độ này có là gì.” 
Tay anh nóng rực, dán tới gần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-phu-nhi-dai-theo-duoi/2184720/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.