Tư tưởng Văn Quốc An trong một khắc kia khi ôm Văn Dụ trong khuỷu tay bắt đầu thay đổi.
“Ta vốn nghĩ đến, chờ đến lúc mẹ con lớn tuổi một chút, đến thời điểm muốn có con, thì sẽ thẳng thắn với bà ấy, sau đó nhận nuôi một đứa trẻ. Nếu bà ấy cứ khăng khăng muốn sinh con của mình thì cũng được, tìm t*ng trùng thích hợp, sau đó thụ tinh nhân tạo, làm tròn tâm nguyện của bà ấy.” Văn Quốc An nói, “Ta không ngờ tới, chính bà ấy hoàn toàn không biết gì cả tự sắp xếp cho bản thân.”
“Lúc ta ôm con vào ngực, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận. Ta vì sao còn phải đi nhận nuôi con người khác? Đây không phải là ông trời đã đưa một đứa bé đến bên cạnh ta sao?”
“Tốt hơn so với việc nhận nuôi là, tất cả mọi người đều cho rằng con là con trai ta, bao gồm cả mẹ con lẫn ông bà ngoại. Con trưởng thành trong bầu không khí này, so với việc biết mình là con nuôi thì tốt hơn nhiều, bởi vì từ đáy lòng con sẽ con ta là bố ruột, đem mình thành con của ta.”
Văn Quốc An cuối cùng thay đổi quyết định.
Nếu đã quyết tâm coi Văn Dụ là con mình, đương nhiên không thể động tới bố mẹ đẻ của đứa bé này.
Lúc trẻ làm việc thường một lời khí phách, chỉ cầu thống khoái, tuổi tác càng lớn, càng biết mọi thứ đều phải chừa đường lui. Thế sự không có gì là tuyệt đối, ông không thể cam đoan khi nào Văn Dụ biết được chân tướng.
Giữa ông và Văn Dụ không thể có bế tắc.
Thế là ông buông tha cho Trình Liên và Dương Viễn. Ngược lại, ông muốn cho Văn Dụ một gia đình hoàn chỉnh, muốn đem Trình Liên cột vào cái nhà này.
Cho dù bà chẳng phải là mọt người mẹ đủ quy cách.
“Ta vốn muốn để bà ấy ở nhà chăm sóc cho con, cái gì cũng không cần làm, cứ thanh thanh nhàn nhàn hưởng phúc là được rồi.” Văn Quốc An nói, “Nhưng bà ấy không đồng ý. Ta còn tưởng rằng, bà ấy chú trọng đến sự nghiệp.”
Nhưng chân tướng lại là, Trình Liên coi Văn Dụ là con Văn Quốc An. Bà ta đối với đứa nhỏ này không yêu thương nổi.
Đồng thời bởi vì Văn Quốc An biểu hiện quá yêu thương đứa nhỏ này, ngược lại khơi dậy tâm lý chống đối, đối với Văn Dụ càng thêm lạnh lùng, thậm chí còn phàn nàn từ sau khi Văn Quốc An có con liền không quan tâm bà ta nữa.
Văn Quốc An nói: “Thứ như hôn nhân, mấy năm đầu luôn tươi mới, có chút nhiệt độ. một thời gian sau khó tránh khỏi nhàm chán, để người ta thấy vô vị. Mẹ con vào lúc con được bảy tuổi, khả năng nhẫn nại đối với hôn nhân của ta và bà ấy đại khái đã đạt cực hạn, bà ấy muốn rời khỏi ta. Con có nhớ chuyện đó không?”
Văn Dụ khẽ giật mình, muốn hỏi chuyện gì, nhưng đột nhiên có gì đó hiện lên trong trí nhớ. Năm anh bảy tuổi, đúng là đã xảy ra một chuyện đặc biệt.
“Chuyện con bị bắt cóc, chẳng lẽ là...” anh hỏi.
“Con quả nhiên vẫn còn nhớ rõ.” Văn Quốc An nói, “Theo ta phỏng đoán, hẳn là mẹ con muốn bỏ trốn cùng tên họ Dương. Nhưng họ Dương kia cầm tiền làm ăn của mẹ con, vẫn luôn không có gì khởi sắc. Rất có thể là hắn ra chủ ý này, muốn lấy từ chỗ ta một khoảng tiền. Mẹ con tự biên tự diễn một màn bắt cóc này. Đối phương chỉ định bà ấy là người giao tiền chuộc, tiền chưa có, con đã trở về.”
Văn Dụ hỏi: “Vậy mẹ thì sao? Tại sao mẹ không đi?”
Văn Quốc An nhếch miệng, giống như nhớ lại chuyện gì buồn cười.
“Đại khái là,” ông nói, “Bởi vì phát hiện con không phải con ruột của ta.”
Văn Dụ có chút hoảng hốt.
một phần ký ức lúc nhỏ cuồn cuộn ùa về. Những thứ vẫn luôn tiềm ẩn trong góc, thứ chưa từng chú ý, bỗng nhiên đều bừng lên.
Hèn gì lần đầu anh gặp Dương Viễn đã cảm thấy hắn ta quen mắt.
anh từng gặp qua Dương Viễn, là năm bảy tuổi từng gặp!
“Nó thật sự là con Văn Quốc An à? Em chắc chắn không?”
“Em bình tĩnh một chút! Nếu như nó là con trai của hai chúng ta, em không thể đi!”
“Ngẫm lại mà xem, con của anh với em, đứa con chung của chúng ta, tương lai nó sẽ được kế thừa cái gì?”
Khi đó anh tỉnh lại từ mê man, mơ mơ màng màng nghe thấy mẹ mình với một chú nào đó đang cãi nhau. anh đứng lên, kêu “Mẹ”.
Tiếng tranh chấp im bặt mà dừng.
Sau đó mẹ anh lại cho anh uống một chai ‘nước ngọt’, anh lại ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa đã an toàn về nhà. Bố anh nói anh bị người xấu bắt cóc rồi được chuộc về, sau đó ông liền cho mời huấn luyện viên chuyên nghiệp tới dạy kickboxing cho anh.
Kỷ An Ninh có một câu nói rất đúng, mặt đẹp khó quên.
Người đàn ông kia gương mặt đúng là rất anh tuấn, được cất giấu trong trí nhớ của anh, khi gặp lại hắn ta lần nữa, vẫn còn ấn tượng mơ hồ, cho nên mới có cảm giác như đã từng quen biết.
Bởi vì căn bản là tự biên tự diễn, cảnh sát không tìm được manh mối, nhưng trong nội tâm Văn Quốc An đã mơ hồ suy đoán ra là chuyện gì.
Nếu như Trình Liên bỏ lại Văn Dụ mà đi, Văn Quốc An coi đây là một bút chấm hết, cô ta cho ông tuổi thanh xuân thêm một đứa bé, những số tiền kia Văn Quốc An có thể mua đứt những thứ này.
Kết quả Trình Liên lại trở về. Thái độ đối với Văn Dụ có sự thay đổi, giống như đột nhiên phát hiện hóa ra mình rất yêu đứa con trai này.
Dù sao cũng là đứa con mình cùng người yêu sinh ra, đương nhiên là khác với sinh cho lão già kia rồi, phải yêu thương hơn chứ.
Nhưng Văn Dụ đã bảy tuổi, bởi vì lúc trước Trình Liên đối xử với anh quá lạnh lùng, nên trong nội tâm anh đã thành thói quen thân thiết hơn với bố.
Vì thế Trình Liên mấy năm này vẫn luôn phàn nàn Văn Dụ không thân thiết với bà ta.
Văn Dụ không hiểu nổi: “Bố cứ...vậy mà để mặc mẹ à?”
Năng lực làm việc của Trình Liên không yếu, nhưng nếu không có Văn Quốc An ủng hộ, chỉ bằng chính bà ta, hoặc chỉ bằng thân phận phu nhân chủ tịch, cũng không thể nào ngồi lên chiếc ghế CFO của tập đoàn.
nói cho cùng, cũng là bởi vì Văn Quốc An đồng ý đem vị trí này cho bà ta.
Mà Trình Liên có thể trộm tiền Văn Quốc An, tất cả đều là bởi vì Văn Quốc An cho bà ta quyền lực đủ lớn.
Trải qua mấy ngày hoảng loạn thậm chí hoang đường, Văn Dụ rốt cuộc cũng không chế được ảnh hưởng của mấy tình cảm dao động chập trùng kia, có thể bình tĩnh suy xét vấn đề.
Trình Liên có thể rút khô tài chính nội bộ của tập đoàn, đúng là nói đùa, mắt xích tài chính sao đến bây giờ vẫn chưa bị đóng băng? Các công ty sao vẫn có thể bình ổn vận hành?
Văn Quốc An làm như thế nào?
Suy nghĩ Văn Dụ rối loạn, tràn đầy nghi ngờ.
“Con đấy, tiểu Dụ.” Văn Quốc An nói, “Con còn trẻ, chờ đến lúc con bằng tuổi ta sẽ hiểu, tiền, chẳng qua chỉ là một đống con số mà thôi. không thể mang đi được.”
“Suy nghĩ của mẹ con vừa liếc qua là thấy ngay, bà ấy đơn giản là muốn nhẫn nhịn cho đến khi ta chết, toàn bộ tài sản sẽ do con kế thừa. Bà ấy cảm thấy của con chính là của bà ấy.”
“Loại vật như tiền, sống không thể mang đến, chết không thể mang đi. Lúc ta còn sống phát huy nó nên có tác dụng, có cái gì không được chứ. Mẹ con đồng ý vì cái này mà ở lại, nguyện ý vì cái này mà đối xử tốt với con, cho con một gia đình hoàn chỉnh, ta cảm thấy số tiền này đáng giá.”
Cho nên sự tha thứ cùng dung túng của Văn Quốc An cho Trình Liên tất cả đều là vì anh sao?
Văn Dụ khẽ động bờ môi.
Văn Quốc An hiểu ra ý nghĩ của anh. Ông thở dài một tiếng: “Con có phải muốn nói, con không phải con của ta đúng không?”
Văn Dụ sắc mặt tái nhợt.
Văn Quốc An nhìn anh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng: “Hồ đồ!”
Văn hóa của quốc gia này, đối với chuyện huyết thống quá mức coi trọng. Văn Quốc An cho tới giờ chưa từng dạy bảo về giá trị quan này cho Văn Dụ, có lẽ Văn Dụ sống ở đây nên vẫn bị ảnh hưởng tới.
“Con vừa sinh liền được ta ôm vào lòng, tự tay ta thay tã cho con. Ngày đầu tiên con đi học nhà trẻ, ta đưa con đi. Con chưa tan học, ta đã đứng ở cửa chờ đón con.”
“Ta cầm tay con dạy con chạy xe đạp, ta dạy con chơi bóng, ta dạy con bơi lội. Con đàn piano tới quỷ khóc sói gào, ta cũng vỗ tay khen ngợi.”
“Ta đưa con bò tường thành, trèo lên tượng nữ thần tự do, ta đưa con tới Châu Phi nhìn thảo nguyên, tới bắc cực nhìn cực quang. Ta cùng con đi xem giải đấu NBA*, trận chung kết World Cup.”
*National Basketball Association (NBA) là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ.
“Có lần nào họp phụ huynh mà ta vắng mặt? Có trận tranh tài thiếu bóng ta? Mỗi một tờ giấy khen, mỗi một cái cúp ta đều tự mình chụp ảnh cho con rồi cất giữ!”
“Văn Dụ!” Văn Quốc An nhìn anh chằm chằm, trầm giọng chất vấn: “Con mặc dù không phải do ta sinh, nhưng ta nuôi con! Ta dạy con! Sao lại không phải là con của ta?”
Kỷ An Ninh ở trong hành lang đợi Văn Dụ rất lâu, cô vô cùng yên tĩnh.
một cô gái như cô, đứng ở đây có thể nói là không hòa hợp, nhân viên cánh sát đi qua cũng không nhịn được mà nhìn cô. Có nhân viên cảnh sát trẻ tuổi rót cho cô cốc nước.
Hồi lâu sau, Văn Dụ cuối cùng cũng đi ra.
Sắc mặt anh mặc dù vẫn còn tiều tụy, nhưng ánh mắt anh lại sáng ngời.
Nhưng ám ảnh, hoang mang mấy ngày này vẫn cuốn lấy anh đều tan biến.
Kỷ An Ninh nhìn thấy liền an tâm.
cô đưa tay ra với anh, Văn Dụ cầm tay cô nói: “đi, đi về thôi.”
Nhưng bọn họ vừa ra cửa chính liền bị một chiếc xe hơi ngăn cản, ngay lúc cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt Dương Viễn, Văn Dụ cảm thấy tay Kỷ An Ninh đột nhiên bóp chặt lấy anh, sức lực rất lớn.
Mặt Dương Viễn mặc dù vẫn còn mấy vết bầm tím ứ đọng, nhưng Kỷ An Ninh vẫn nhận ra hắn ta.
Văn Dụ không biết tại sao Kỷ An Ninh lại phản ứng như vậy, nhưng anh nói với cô: "Em lên xe trước, chờ anh một lát.” anh đưa chìa khóa xe cho cô.”
Kỷ An Ninh nhìn thoáng qua Dương Viễn, không dám lộ ra biểu cảm quá rõ ràng, chỉ “Vâng” một tiếng, đi trước mở cửa.
cô trở lại xe ngồi vào ghế phó lái, từ kính chiếu hậu nhìn tình hình bên đó.
Văn Dụ không lên chiếc xe kia, anh hơi cúi người nói chuyện với người đàn ông kia. Cửa xe mở, người đàn ông kia xuống xe.
Nhìn qua như là Văn Dụ không muốn lên xe hắn ta, anh hai tay đút túi, cúi đầu, giống như đứa bé giận rỗi người lớn. Nhưng người đàn ông trung niên kia có vẻ rất kiên nhẫn, vẫn luôn không ngừng thuyết phục.
một lát sau, chiếc xe kia lái đi.
Kỷ An Ninh thấy Văn Dụ đứng ở nơi đó, giống như hơi thất thần nhìn theo bóng chiếc xe kia.
Nhưng lúc Văn Dụ trở lại xe mình, Kỷ An Ninh nhìn thấy anh có vẻ cũng không có dao động tâm tình gì, trò ng mắt anh vẫn sáng ngời như cũ, chỉ là biểu cảm có chút lạnh lùng.
“Người kia...là ai?” cô không nhịn được hỏi.
“Người không quan hệ.” Văn Dụ nói. Cái lý do thoái thác vừa nghe xong liền biết là đang lấy lệ.
Kỷ An Ninh cắn cắn ngón tay.
Đến chỗ đèn đỏ, Văn Dụ nhìn cô một cái hỏi: “Sao thế?”
Kỷ An Ninh hỏi: “Vậy chuyện bố anh với mẹ anh...?”
Văn Dụ nắm chặt tay lái nói: “Về nhà rồi nói.”
Kỷ An Ninh “Dạ” một tiếng.
Văn Dụ không nhịn được bổ sung thêm một câu: “Mẹ anh không phải do bố anh giết.”
Giọng điệu của anh vô cùng kiên định.
Kỷ An Ninh nhẹ nhàng thở ra nói: “Vậy là tốt rồi.”
Tay phải Văn Dụ nắm chặt tay cô, dường như để cô an tâm.
Kỷ An Ninh nói: “Lo lái xe đi.”
Chỗ của Văn Dụ đã được dọn dẹp sạch sẽ.
thật ra mấy ngày trước nhân viên quét dọn từng tới, Văn Dụ đuổi bà ấy đi. Chắc là bà ấy bị Văn Dụ dọa sợ, nên mấy ngày cũng không dám tới.
Nhưng hôm nay trước khi bọn họ ra cửa, Văn Dụ đã gọi điện thoại cho bà ấy, còn thêm tiền nhờ dọn dẹp. Chờ đến lúc Văn Dụ và Kỷ An Ninh cùng về nhà, cái nhà này đã khôi phục dáng vẻ trạng thái sáng sủa như trước.
Kỷ An Ninh ngồi trên ghế sofa, nghe Văn Dụ không ngừng gọi điện thoại.
anh gọi điện thoại cho rất nhiều người.
Có thư ký, có trợ lý, có luật sư, có thuộc hạ, còn có một người gọi là lão Hình. anh còn gọi điện tới trường học.
Lúc anh nói chuyện, đã khôi phục tinh thần, giống như Văn Dụ bá đạo tự tin, cái gì cũng tính trước khi xưa.
Chờ Văn Dụ gọi xong một đống điện thoại, anh đi tới ngồi xổm trước mặt cô, nắm chặt tay cô, nói với cô: “Mấy ngày tới, anh sẽ rất bận. Bên phía trường học đã sắp xếp phòng ở cho em. anh cũng chuẩn bị sẵn một người trợ lý cho em, để anh ta hỗ trợ em, có việc gì cứ gọi anh ta, chuyện gì cũng có thể gọi qua làm. Lát nữa anh đưa vân tay em vào vân tay mở cửa.”
“Nếu như có thể, anh hi vọng em có thể quay về đi học, khôi phục cuộc sống bình thường.” anh nói, đưa tay vén tóc mai cô, dịu dàng nói, “Cuộc sống sau này còn dài mà.”
“Vậy còn anh?” Kỷ An Ninh hỏi, “anh không về trường học à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]