Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Có lẽ là do rượu, cũng có thể do lòng bàn tay Văn Dụ vuốt ve sờ nhẹ, sóng mắt Kỷ An Ninh liễm diễm, gương mặt tuyết trắng nổi lên ửng đỏ nhàn nhạt.
Văn Dụ thích cô như thế này. Trong khoảng thời gian này áp lực quá lớn, không có nhiều thời gian lẫn sức lực ở bên cô. cô mỗi ngày về nhà đều yên tĩnh ngồi học, yên lặng đọc sách, lên mạng.
cô quá yên tĩnh, làm người ta thấy đau xót.
Thỉnh thoảng vào lúc Văn Dụ xử lý công việc, có ngước mắt nhìn cô, cô luôn là lông mày lông mi buông xuống, hết sức tập trung. Văn Dụ muốn, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, nhất định khiến cho cuộc sống Kỷ An Ninh tràn ngập sức sống lẫn tiếng cười, nhất định phải giúp cô giống như xưa, toàn thân bừng bừng nhựa sống.
thật vất vả xử lý xong mọi chuyện cần thiết, còn sót lại mấy chuyện, toàn bộ đều ném lại cho bố anh.
Khó khăn lắm mới đem được toàn bộ thời gian của anh dành hết cho cô.
Kỷ An Ninh uống tới hơi say.
Văn Dụ chơi xấu, liên tục rót rượu cho cô. Khóe miệng lúc cười đều lộ ra sự xấu xa, đợi chút nữa không biết anh muốn làm chuyện xấu xa gì với cô.
Nhưng Kỷ An Ninh phát hiện ra, so với Văn Dụ thâm trầm lạnh lẽo trong hai tháng này, cô vẫn thích cái người trong mắt lộ vẻ xấu xa này hơn, một Văn Dụ đuôi mắt lông mày khóe miệng đều chọc người.
Đây mới là anh thả lỏng dưới gương mặt thực.
Kỷ An Ninh cho là Văn Dụ sẽ đưa cô về nhà, ai ngờ vừa ra khỏi nhà hàng anh trực tiếp đưa cô vào thang máy.
“Hôm nay không về nhà, ở lại đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-phu-nhi-dai-theo-duoi/2184614/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.