Vẻ mặt của mẹ Chu đơ ra một lúc, đôi mắt từ từ đỏ lên, còn có chút ẩm ướt.
Mặc dù thằng nhóc thối này từ nhỏ đến lớn đã rất ngoan ngoãn, thành tích luôn xếp thứ nhất nhưng có những lúc anh không muốn ở chung với người lớn, lại có chút nổi loạn, quan trọng nhất là tính tình của anh rất không tốt.
Mẹ Chu cho rằng cả đời của con trai mình sẽ luôn như vậy.
Nhưng không ngờ rằng, hôm nay anh sẽ vì một cô gái mà ăn nói khép nép cầu xin bà.
Mẹ Chu cảm thấy con trai mình cuối cùng cũng đã lớn và trưởng thành hơn một chút, cho nên ánh mắt bà nhìn Hứa Thiện Ý cũng tràn đầy yêu thương.
Bà đã nhận đứa con dâu này, sau này bà nhất định không thể để A Cận đánh mất đứa nhỏ đó.
“Nhìn con đáng thương như vậy, được thôi, mẹ đồng ý với con.” Mẹ Chu hồi phục tinh thần lại, cười đồng ý với con trai.
Chu Cận nhẹ nhàng thở hắt ra, nhưng vẫn không kiềm được mà truy hỏi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ đưa cô ấy đi đâu thế?”
“Con đoán xem?” Mẹ Chu nói xong lời này liền cười rồi cúp điện thoại.
Bây giờ bà muốn một mình nói chuyện với con dâu tương lai, vậy nên bà sẽ không nói cho thằng nhóc thối kia là bọn họ muốn đi đâu đâu.
Nếu không, thằng nhóc thối kia chắc chắn sẽ trực tiếp dắt con gái người ta đi mất.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở trước cửa một nhà hàng món Trung được trang trí cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ong-lon-dien-cuong-theo-duoi-sau-khi-xuyen-sach/3392110/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.