Chu Cận theo bản năng mà hỏi ra tiếng, sau khi hỏi xong cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, còn mong đợi nhìn Hứa Thiện Ý.
Nhưng khuôn mặt tái nhợt của Hứa Thiện Ý đột nhiên đỏ bừng vì lời nói của anh, cô vội vàng cầm lấy quần áo, tránh đi ánh mắt của anh rồi nhỏ giọng nói: “Tôi có thể tự thay, không cần làm phiền cậu, cậu cứ nghỉ ngơi một chút trước đi.”
Nói xong câu đó, cô xoay người ôm bụng, chậm rãi đi về phía sau bức màn.
Sau khi Chu Cận nhìn thấy khuôn mặt của cô hơi hơi đỏ mới nhớ tới lời nói của mình lúc nãy không quá thích hợp.
Với mối quan hệ hiện tại của hai người, anh không đủ tư cách để thay quần áo cho cô.
Đây không phải là giấc mơ của anh, nếu là giấc mơ của anh thì Hứa Thiện Ý chính là vợ anh, anh muốn thay quần áo cho cô như thế nào thì anh sẽ thay như thế đó, không ai có thể nói được gì, cô sẽ không từ chối.
Nhưng bây giờ là hiện thực, anh không thể làm gì được.
Chu Cận cảm thấy có chút không được tự nhiên, anh xoay người trầm mặc ngồi trên ghế, kiên nhẫn chờ đợi.
Vài phút sau, Hứa Thiện Ý cuối cùng cũng thay xong quần áo.
Cũng may quần áo lót bên trong đã khô, thay xong quần áo cô kéo rèm bước ra ngoài.
Nghe thấy động tĩnh, Chu Cận lập tức đứng dậy, vội vàng đi đến bên cạnh cô, rất tự nhiên đưa tay đỡ cô: “Bị thương ở đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ong-lon-dien-cuong-theo-duoi-sau-khi-xuyen-sach/3392085/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.