Hứa Thiện Ý ngửi được mùi hương có chút quen thuộc.
Mặt cô vừa vặn kề sát lồng ngực anh, còn nghe được tiếng tim đập dồn dập của anh.
Cô rất tò mò là ai đã giúp đỡ mình.
Cũng không chờ cô ngẩng lên nhìn, trên đỉnh đầu lập tức truyền đến một giọng nam quen thuộc.
Anh nói: “Bị bệnh chưa khỏi mà còn đi vứt rác cái gì?”
Sau khi anh nói xong, rốt cuộc Hứa Thiện Ý cũng nhìn rõ là ai đang ôm cô.
Lúc này, cô muốn bao nhiêu khiếp sợ thì có bấy nhiêu khiếp sợ.
Trong cuốn tiểu thuyết cô từng đọc qua, Chu Cận là nam phụ, nữ chính trong tiểu thuyết thích anh, nhưng dường như anh chẳng thích ai cả. Còn cô Hứa Thiện Ý chỉ là một nữ phụ đáng thương mà thôi, trong sách, vốn dĩ nguyên chủ và Chu Cận không quen biết nhau.
Vậy tại sao, bây giờ Chu Cận lại biết nhà cô ở đâu, còn chạy tới đây một cách khó hiểu?
Tuy rằng Hứa Thiện Ý sợ chết, tuy rằng cô không có bản lĩnh gì lớn, nhưng cô không ngốc, việc này rất kỳ quái, cô cảm thấy cách Chu Cận đối xử với cô, hoàn toàn không giống với cách người bình thường đối xử với bạn mới cùng lớp.
Cô mím môi, sau đó đẩy anh ra, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Còn biết tôi bị bệnh?”
Hơn nữa, cho dù cô bị bệnh, còn lôi cái thân xác bị bệnh đi vứt rác, thì hình như cũng không liên quan đến anh.
Lời Chu Cận vừa nói, giống như cực kỳ lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ong-lon-dien-cuong-theo-duoi-sau-khi-xuyen-sach/3392078/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.