Chương trước
Chương sau
Chỉ tiếc quyết định duy nhất này của hoàng đế bệ hạ tựa hồ còn chưa ra quyết định, mỗi ngày vào triều nghe quần thần ầm ĩ, các võ tướng thì kích động cãi nhau õm tõi với quan văn, cả hai bên đều buộc Nhan Hi hạ quyết tâm, mà Hoàng thượng lại bất động thanh sắc.

Các võ tướng xem Nhan Hi là Chiến thần, lời của hắn chính là mệnh lệnh cao nhất, kể từ khi bệ hạ lên ngôi, những võ quan như họ thường hay bị văn quan áp bách đã thẳng thắn phát biểu hơn, tất cả tôn sùng đối với Nhan Hi đều biến thành trung thành, bọn họ mới bất kể đúng hoặc sai, mà một võ tướng cũng không có nhiều suy nghĩ phức tạp, Hoàng thượng nói đúng là đúng, không đúng cũng đúng, Nhan Hi dù bắt họ đi vào con đường cho dù không có đường về, thì tất cả các võ tướng trong điện Kim Loan này cũng sẽ không chút do dự dẫn lấy thủ hạ của mình kiên định bước đi.

Các quan văn không có trải qua sinh tử trên chiến trường vĩnh viễn sẽ không hiểu loại tình thần đoàn kết này.

Rốt cục, cũng đến một ngày cuộc khẩu chiến tăng lên đỉnh điểm, cũng bởi vì Hòa Thạc vương gia cùng Tam vương gia gia nhập vào hàng ngũ thảo luận.

Hai vị vương gia cùng tân hoàng sẵn có mối hận cũ đã sâu, lúc này lại bất ngờ ủng hộ Nhan Hi, không ngừng ca công tụng đức, dễ dàng tìm thấy minh chứng trong các trận đánh trước, còn vỗ ngực tỏ vẻ, nguyện ý mang binh xuất chinh.

Có cái gì không đúng a, nếu là Nhan Sóc vừa mới trở lại bám đít vuốt mông ngựa Hoàng Đế thì còn có thể giải thích, nhưng người kia là cựu thái tử cũng giống như vậy, cùng Nhan Hi biểu đạt trung thành, ân oán ở giữa bọn họ dễ dàng giải hòa như vậy sao? Không có gây ra cuộc chiến huynh đệ tương tàn đã là phúc đức tổ tông rồi.

Nhan Hi cuối cùng mới mở ra mí mắt, trong mắt như mực nước sâu không nhìn thấy đáy, “Nhị vị huynh trưởng, các huynh cũng thật lòng đồng ý muốn biên giới Lỗ quốc sát nhập cùng Yến quốc ta?”

Nhất trí gật đầu, Hòa Thạc vương gia cùng Tam vương gia cùng nhau mong đợi, đồng ý, nhanh lên một chút đồng ý đi, ngươi không phải là thích giết chóc lắm sao? Đây chính là cơ hội tốt ra chiến trường đại khai sát giới, buông bỏ hoàng cung như cái lồng giam cầm này.

Các quan văn thấy hai vị vương gia cũng đứng về phe của võ quan, rồi liên tưởng đến lúc này hai huynh đệ họ vốn là thủy hỏa bất dung lại được Hoàng thượng triệu hồi về Kim Loan điện, cùng bàn luận triều chánh, chẳng lẽ là sớm đã được bệ hạ âm thầm bày mưu đặt kế, muốn cùng quần thần một phen chơi trò đuổi bắt?

Cho nên các quan văn như họ nên học ngoan một chút, yên lặng theo dõi kỳ biến, chờ xác định được tình thế, một lần nữa nhảy ra đồng ý hoặc phản đối cũng không muộn.

Nhan Hi rất hài lòng gật đầu, ánh mắt bén nhọn quét nhìn một vòng, quần thần không người nào dám chống lại loại tầm mắt sát cơ lẫm lẫm này, rối rít cúi đầu tránh ra hướng nhìn đó. Lại nghe thấy hoàng thượng dùng hòa khí nhẹ nhàng chậm rãi nói, “Nếu là thế, như vậy trẫm…”

Thảm rồi, Hoàng thượng muốn mượn cớ này tuyên bố hạ chiến thư cho Lỗ quốc, trận chiến này thật khó tránh khỏi. Thừa tướng cầm đầu đám văn thần trong lòng nơm nớp lo sợ, có cảm xúc muốn hướng lên trời gào rống, nỗ lực nhiều ngày như vậy, lại còn để kết quả này xảy ra, thật là uổng bao công bao sức.

Mà hai huynh đệ kia thì vẻ mặt vui sướng, cho rằng lão Thất cũng có lúc bị trúng kế, tâm tình không khỏi đắc ý.

“Trẫm trở về suy nghĩ thêm, dù sao đây cũng là đại sự, không thể mạo muội hạ quyết định.”

Thở ra một hơi thật dài, Nhan Hi lại không có một chút nào áy náy, ở trên mặt hắn treo chỉ có uy nghiêm, ai cũng nhìn không ra hắn lại đang chơi trò ú tim với quần thần.

Nói xong, lại đứng lên, để cho Cửu Đỉnh tuyên bố bãi triều rồi nhẹ lướt đi.

Ngày hôm nay, là ngày đầu tiên bãi triều sớm.

Mặt trời thậm chí còn chưa có bò đến ngay vị trí giữa ngọ, cũng không có người cảm thấy đói bụng, nói cách khác, cách thời điểm cơm trưa còn khá xa.

Sauk hi mọi người đi hết, Hòa Thạc vương gia mới ôn hòa cùng Nhan Sóc nói, “Tam đệ trở về kinh, ca ca cũng chưa kịp qua chào hỏi đệ, hôm nay không bằng cùng nhau tìm một chỗ uống vài chén rượu, như thế nào?”

Nhan Sóc hiểu thâm ý gật đầu.

Về Vân Diễm, Nhan Dung dùng hết tâm huyết để trị cho hắn, lấy tất cả dược vật trân quý từ nam chí bắc, xin có, lừa gạt có đều cho Vân Diễm dùng. Trúc Diệp Đồng nghe đến người này là nam nhân bị phu quân của mình trêu đến thảm, đã đỡ dùm vết cắn trí mạng, nên đối với Vân Diễm cảm kích không thôi, phối hợp với phu quân hết lòng chiếu cố hắn ta, không ngủ, không nghỉ, cũng không có nửa câu oán trách.

Có lẽ mạng hắn còn chưa đến tuyệt lộ, đã cùng hắc bạch vô thường câu hồn đại chiến sáu mươi ngày đêm, Nhan Dung không ngăn nổi vui vẻ cười, khàn khàn tiếng nói nói, “Tiểu Đồng ngoan, lần này là phu quân liên lụy nàng, thật tốt là chúng ta đã không có uổng phí cố gắng, tiểu tử này không chết được.”

Trúc Diệp Đồng tâm tình cũng buông lỏng theo, trên mép cũng dạng ra nụ cười, “Phu quân, lần này người ta tỉnh cũng đừng trêu nữa, ân tương cừu báo cũng không phải là cá tính của chàng, chỉ bằng vào hắn cứu một nhà chúng ta là đã trả hết rồi.”

Nhan Dung không hiểu nói, “Làm sao thành ân nhân của chúng ta rồi?”

Rõ ràng chỉ cứu một mình hắn.

Trúc Diệp Đồng vừa don dẹp hòm thuốc, vừa rất bình thản nói, “Nếu rắn độc kia cắn trúng chính là chàng, Vân Diễm khẳng định không có biện pháp nhanh chóng giúp chàng khống chế được độc tố, chỉ cần mấy hơi là chàng đã mất mạng. Phu quân ngốc, chàng biết rằng ta hận nhất là nam nhân bội bạc thay lòng, chàng nếu là không hoàn thành ước hẹn năm đó cùng ta một đời một thế mà đi trước, ta nhất định sẽ hận chàng tận xương, mặc dù chàng chết, ta cũng phải tìm cách đuổi theo, hướng chàng đòi công đạo.”

Nhan Dung thân hình chấn động, nghe ra trong lời nói của nàng có kiên quyết, hẳn là sẽ không chút do dự chết vì tình. Đau long, từ phía sau lưng ôm nàng, “Tiểu Đồng, đừng ngu ngốc như vậy, mặc dù có ngày ta thật sẽ vì cái rắm gì mà chết trước nàng, nàng cũng phải hảo hảo sống tốt, đừng quên còn có Noãn Noãn.” Đè nén trong cổ họng nghẹn ngào, hắn ra vẻ dễ dàng cười đùa, “Phu quân ta cũng không giống như Thất đệ, là một đại bình dấm chua, nếu ta không ở, Tiểu Đồng nếu gặp người nam nhân khác thích hợp cũng có thể tái giá, mang theo Noãn Noãn cùng đi, ta cũng sẽ không trách nàng, bởi vì, chỉ cần Tiểu Đồng của ta cùng Noãn Noãn có thể hạnh phúc, vô luận cái gì cũng có thể.”

Không đồng ý đánh lên vai Nhan Dung, nam nhân này, ngay cả lời nói lãng mạn một chút cũng không thể nói được sao
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.