Tám người cầm dù mặc cung trang đỏ sậm, ánh mắt nhìn thẳng, ngẩng đầu mà đi.
Kế tiếp phía sau là cỗ kiệu, cũng là chói mắt, là kiệu dành riêng chohoàng đế, được ba mươi hai người vững vàng khiêng, từng bước chỉnh tề,đều nhau như tiết tấu.
Bên trong người ngồi dĩ nhiên là Hoàngthượng được nhiều người tha thiết hy vọng cả ngày lẫn đêm, cách một bứcmàn thêu chín rồng, ngăn đi đông đảo tầm mắt tò mò.
Còn không đợi ngự giá đi tới, cung nữ, thái giám, thậm chí nương nương các cung toànbộ cũng không tự chủ được quỳ gối xuống, đầu thật sâu cúi thấp không dám thở mạnh.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Ngựgiá cũng không có dừng lại, uy phong lẫm lẫm từ một đám cung nhân đichầm chậm mà qua, dường như căn bản không có chú ý tới hơn mười vị cungphi xinh đẹp như hoa như ngọc, theo phẩm cấp quỳ gối dọc đường đi, ngựgiá cứ đi thẳng tới tẩm cung Chiêu Dương quý phi.
“Làm sao bâygiờ? Bệ hạ không xuống kiệu, chúng ta vẫn không thể gặp được bệ hạ, dốclòng tập luyện lâu như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy mà uổng phí sao?” Mộtcung phi bởi vì đại hỉ và đại bi, tâm tình phập phồng kịch liệt, nhưnglại không thể che hết thất vọng, thất thanh nói.
“Vội cái gì?”Huệ phi cắn chặc hàm răng, để cho cung nữ thiếp thân hầu hạ dìu đứnglên, “Chúng ta cùng đi qua, canh giữ ở cửa tẩm cung Chiêu Dương quý phi, mọi người một hồi sẽ đồng loạt quỳ xuống, thấy bệ hạ thì khóc cho ta,đem hết ủy khuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/3031371/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.