Thiên Đồng ngẩn người, đúng là vẫn còn chưa hiểu được.
Vương phi cả ngày ngâm mình ở trong biển sách, tất nhiên là hiểu được đạo lýnhiều hơn một tiểu nha hoàn như nàng, mặc dù vương phi vốn là đơn thuầnlà tốt, giống như mặc ai cũng có thể khi dễ. Nhưng Thiên Đồng có chúthiểu gì đó, tiểu thư của nàng không hề giống ngoài mặt như vậy không nói đến chuyện gì, chỉ bất quá là được bảo vệ cho tới nay mọi móng vuốt của nàng chưa có đất dụng võ, còn ẩn giấu trong hình tượng ôn hòa, ngay cảchính nàng cũng quên rằng chủ tử từ khi ở chiến trường trở về, Đào TiểuVi đã bất động thanh sắc đem chính mình chiếu cố thật là tốt.
Không có hoàng thượng, Vương phi có lẽ sẽ thương tâm, nhưng là tuyệt sẽ không giống như một đóa hoa khô héo chết đi, nàng chỉ biết càng áp chếcàng dũng mãnh, Hoàng thượng sống tốt nàng cũng có sống tốt hơn, kiêungạo để cho Hoàng thượng biết, nàng là cỡ nào ương ngạnh.
Nhung nếu Vương phi biến mất, Hoàng thượng sẽ thế nào, Thiên Đồng lại nghĩ không ra là bộ dáng gì.
Chỉ loáng thoáng nhớ lại, Nhan Hi làm Hoàng thượng còn là Duệ Vương gia, từ trên chiến trường trở về vương phủ, bởi vì lâu dài không liên lạc, ĐàoTiểu Vi tức giận không nghĩ để ý đến hắn, Gia lúc ấy ôm Vương phi nói,Vi Vi, ta nhớ ngươi, không có lúc nào là không nhớ ngươi.
Nếu như Thiên Đồng lúc ấy không có ở ngoài cửa hầu hạ, chính tai nghe nói nhưthế, từ miệng một người lãnh băng băng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/3031333/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.