Chương trước
Chương sau
Trương thái y sợ hãinuốt nước bọt, trong lòng ai oán, tại sao mỗi lần đối mặt Nhan Hi cũngmuốn lão phải lâm vào tình huống như thế này. Trước đây khi còn làVương gia, lão cũng tránh không khỏi số mệnh, mà hôm nay Duệ Vương giađã là thiên tử, lão chỉ là một tiểu ngự y nhưng vẫn phải lớn gan bẩmbáo, “Hoàng thượng, Vương phi không có bệnh, nàng chẳng qua là buồn bựcquá lâu, không hiểu được vì sao, muốn trị tốt cho nàng chỉ dùng dược vật là không được, thứ nhất ngọn nguồn vẫn còn đó, thứ hai thời gian mangthai nếu dùng dược vật đối với thai nhi có một chút ảnh hưởng. Nhưng cómột biện pháp hữu dụng đó chính là cười, phải nghĩ cách làm cho nàng cao hứng trở lại, lớn tiếng cười, cười đến khàn cả giọng, muốn ngăn cũngngăn không được, như vậy, bệnh của nàng mới không thuốc mà khỏi .”

Cười? Đây là biện pháp quái lạ gì vậy?

Mới ăn một miếng nàng đã nôn còn hôn mê đến bây giờ chưa tỉnh lại, nghiêmtrọng như vậy mà chỉ dựa vào cười to là có thể trị liệu sao?

Trương ngự y nhìn thấu Nhan Hi hoài nghi, tiếp tục nói, “Bệ hạ, Vương phi tâmtình không yên, cũng chỉ có cười mới có thể làm cho nàng giải phóng cảmgiác, lúc này nếu có người thân cận khuyên nhủ, nàng cũng không bướngbỉnh để tâm vào chuyện vụn vặt, chứng bệnh dĩ nhiên là biến mất. Nữ nhân mang thai sẽ đem chuyện rất nhỏ hình dung rất lớn, chỉ cần một câu nóinhẹ trách cũng có thể nước mắt ngắn dài, đây đều là phản ứng bình thường có thể gặp phải, bất quá, biểu hiện ra không phải là một sớm mộtchiều.”

“Nàng nôn nhiều như vậy, cũng không thành vấn đề sao?”Mặc dù bây giờ gian phòng đã được thị nữ quét dọn sạch sẻ , nhưng mùigay mũi vẫn còn chưa loãng đi làm Nhan Hi không cách nào quên.

“Bệ hạ, nôn là bệnh trạng bình thường lúc đầu mang thai.”

“Lần trước nàng cũng không có.” Nhan Hi còn chưa thoải mái, mới vừa rồi tình cảnh rõ mồn một trước mắt, trong lòng hắn áy náy, không xua đi được nụcười tuyệt vọng cuối cùng Đào Tiểu Vi để lại cho hắn.

Đây hếtthảy đều do hắn không kịp thời phát hiện nàng có cái gì không đúng,nguyệt sự đến chậm như vậy, hắn cùng với nàng vậy mà cũng không phátgiác, riêng mình đắm chìm trong quấn quýt cùng nàng, quên ánh mắt đốiphương lo lắng.

“Lần trước không có nôn không có nghĩa là lần này sẽ không, bệ hạ, chuyện này, cựu thần cũng không thể nói chính xác, mỗi người khi mang thai biểu hiện cũng không giống nhau.” Trương ngự y tiếp tục lau mồ hôi, tay nhỏ bé cầm khăn đã ươn ướt cơ hồ có thể vắt ranước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.