Hoàng đế nói dứt lờiliền nhắm lại mắt, lúc sau thì thở hào hển, hô hấp của lão rất nặng,giống như phải dùng hết sức lực toàn thân, chập chờn dưới ánh nến cảkhuôn mặt lão tái xám màu của bệnh hoạn, ngay cả những nếp nhăn trêngương mặt và trán cũng mơ hồ có dấu hiệu rời rạc.
“Bệ hạ,không…không ổn…” Ngọc quý phi lời nói run rẩy, trong đầu hò hét loạnlên, hai chữ " chôn cùng " giống một thanh dao sắc bén dính trên lồngngực nàng, làm cho nàng ngay cả đơn giản nhất là tự hỏi cũng không thểtiếp tục.
“Ngọc Nhi, chẳng lẽ ngươi đối với quyết định củatrẫm có gì dị nghị?” Đến chết con cọp vẫn còn lưu lại sát khí hung hãn, ở dưới ánh mắt hoàng đế, Ngọc quý phi cũng chỉ có thể run rẩy co rúcthành một đoàn, không dám có nửa điểm phản bác.
Người nam nhânđang nằm trên giường bệnh này, chỉ cần chưa có tắt thở, thì vẫn làmiệng vàng lời ngọc của hoàng đế bệ hạ, quyết định của hắn chính làthánh chỉ, người người phải tuân theo.
Nếu như nàng có nữa nửađiểm phản kháng, sợ rằng bây giờ sẽ bị ném ra ngoài ban cho cái chết,trước một bước ngủ ở trong quan tài chờ hắn.
“Nô tì không dám.”Đúng là, vì có thể được sống, chẳng qua là còn mấy ngày ngắn ngủn thờigian, nàng cũng không dám phản kháng hoàng đế.
Tuyết quý phi vẫntrầm mặc bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt không sợ nhìn hoàng đế, “Bệ hạ,Tuyết Nhi có lời muốn nói.” Nàng cuối xuống dập đầu, ngữ điệu trong trẻo lạnh lùng, kiên định gằn từng chữ, “Nô tì nguyện phụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/3030994/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.