Cửu Đĩnh đứng ở cửa, rất cực lực nhịn cười, chỉ cần có Vương phi ở đây chủ tử nhất định sẽ không tức giận.
Đào Tiểu Vi tiếp tục đọc tiếp lễ thiếp, tam tứ ngũ lục hoàng tử đều viếtthiếp mời, ý tứ cũng không khác nhau lắm, đại loại là ai cũng nói muốnkhi nào Nhan Hi về kinh, nhất định phải đến quý phủ của họ ca hát dựtiệc để thắt chặt tình huynh đệ, mấy hoàng tử nhỏ tuổi còn chưa biếtloại giả tạo này, cho nên không có đưa tới cái gì cả, trừ một người, đólà thái tử, hắn vẫn duy trì im lặng, mấy ngày hôm trước từ kinh thànhđưa tới tin tức nói hắn bị bệnh, từ từ trầm trọng, cửa phủ đóng chặt,người nào đến thăm bệnh cũng một mực không gặp, đối với triều chính cũng chẳng quan tâm.
Rốt cục xem đến chán, Đào Tiểu Vi mới đi tới bên cạnh Nhan Hi, ngồi ở trên đùi hắn, hai cánh tay ôm lấy cổ làm dời đilực hấp dẫn của quyển sách trên tay Nhan Hi, “Tướng Công, nếu như nhữnglễ vật này đều nhận, khố phòng nhà chúng ta không chừng chứa không đủ.”
Nhan Hi nhíu mày, cánh tay khoát lên hông Đào Tiểu Vi, cố định trụ thân thểkhông ổn định của nàng, “Nàng thích ngủ ở trên đống châu báo không?”
“Mấy thứ đó làm sao có thể làm giường ngủ?” Sờ sờ gương mặt Nhan Hi, ĐàoTiểu Vi nghiêm nghị, khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú giảng giải, “TướngCông, không phải ta nói chàng, tuy rằng chàng trên chiến trường rất lợihại, bất quá để thưởng thức hết các loại này, là cần có thời gian dàiphải học nha.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/3030972/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.