Chương trước
Chương sau
Người khác thì sángsớm đã tinh thần sảng khoái, trên thao trường tiếng thao luyện của binhsĩ uy vũ vang vang, Đào Tiểu Vi thì vừa mở hai mắt, dáng vẻ như còn muốn ngủ.

Tứ chi liền truyền đến cảm giác đau nhức, hơi chút diđộng cũng cho thấy rằng hậu quả rất ư trầm trọng. Chăn một nơi, gối mộtđầu, còn có lung tung trên mặt đất, nào là giầy thêu, cách đó không xalà những mảnh quần áo tan nát, có của Nhan Hi, cũng có của nàng, hai bộquần áo tốt, đều đã bị hủy bởi tình cảm mãnh liệt tối hôm qua.

Hai tay che mặt, hồi ức tối hôm qua làm gương mặt nàng trở nên nóng hổi,đại hôn đã lâu như vậy, cũng có thể xưng là lão phu lão thê được rồi,thế nhưng tối qua rất kịch liệt, giống như hai bên đều muốn đem đốiphương ăn sạch sẽ. Tối hôm qua là nàng rất chủ động, dĩ nhiên là do muốn hắn cho nàng nữ nhi, nàng đã lôi kéo hắn đến ba lần, một lần khác làNhan Hi, cuối cùng Nhan Hi “trận vong”, ghé vào trên người nàng vùi mặtmà ngủ, Đào Tiểu Vi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ, có một ngàynàng cũng có thể làm cho Nhan Hi lộ ra bộ dạng mệt mỏi rã rời như thế.

Tuy rằng nhớ lại cũng cảm thấy xấu hổ, có điều, nàng vẫn có điểm đắc ý nho nhỏ.

Tới lúc Trúc Diệp Đồng gõ cửa, Đào Tiểu Vi vẫn như đi vào cõi thần tiên, không nghe được tiếng gõ cửa ôn nhu như vậy.

Cho nên đến lần thứ hai tiếng gõ lớn hơn, “Vi vi, ta có thể vào không? Chuẩn bị sớm một chút, chúng ta cùng nhau ăn đi.”

Đào Tiểu Vi kinh hô một tiếng, y phục đã nát hết rồi còn đâu, mà Trúc DiệpĐồng đang sắp vào đến, nàng không thể nhảy xuống giường đi lấy. —— không được rồi, nhất định ngày hôm nay ông trời muốn nàng bị mất mặt a, nàngdùng chăn bao lấy thân thể, xấu hổ bước ra hướng Trúc Diệp Đồng chàohỏi, “Nhị tẩu, tẩu đã đến.”

Mà Trúc Diệp Đồng ngay khi vào cửa,cũng rất nhanh phát hiện có điều gì không thích hợp, phòng bừa bãi, còncó Đào Tiểu Vi dáng dấp chột dạ, tám phần mười cũng có thể đoán được làchuyện gì, vì vậy, nàng cũng đỏ mặt theo.

Đầy đất là những mảnh nhỏ quần áo, thoạt nhìn, đúng là hảo kịch liệt nga.

“Ta nghĩ là ta nên đi ra ngoài trước.” Quẫn quá, Trúc Diệp Đồng quyết địnhsau này nếu như Đào Tiểu Vi chưa cho phép, nàng sẽ không như ngày hômnay xông vào.

“Nhị tẩu, chờ một chút.” Đào Tiểu Vi chỉ vào rươngquần áo cách đó không xa nói, “Có thể phiền tẩu giúp ta mang một bộ quần áo tới, ta. . . ta. . . ta muốn rời giường.”

Trúc Diệp Đồngkhông thể làm gì khác hơn là giúp nàng mặc xiêm y, nguyên bản là dự định ra ngoài để cho nàng tự thay quần áo, nhưng lại có thêm phiền phức mới, do Đào Tiểu Vi hiện tại cả người nửa điểm khí lực cũng không có, mặcquần áo vốn là chuyện đơn giản cũng trở nên thập phần gian nan, vô pháp, Trúc Diệp Đồng cũng chỉ có thể lưu lại giúp nàng.

Hai nữ nhân mặt đỏ như gấc, không hẹn mà cùng nhau nói, “Đi ăn chứ! !”

“Hảo! !”

“Hảo! ! !”

Tô Bối Nhi ngồi ở trước giường bệnh của thập tứ hoàng tử Tề quốc, dung mạo như thiên tiên, khí chất cao quý xuất trần, thu hút toàn bộ tâm tìnhcủa hắn. Vì vậy những gì hắn biết, có thể nói chỉ cần Tô Bối Nhi muốnbiết hắn nhất định sẽ nói toàn bộ cho nàng. Hắn chỉ hận không thể dốclòng dốc dạ nói cho Tô Bối Nhi biết hắn là người tốt, hiểu lý lẽ tới cỡnào .

Nếu như hiện trên người hắn không có những vết roichằng chịt, chỉ hơi nhúc nhích một chút là đau đớn tới mức nhe răngtrợn mắt, Tô Bối Nhi nhất định sẽ có ấn tượng tốt hơn về hắn.

Nàng khẽ chau mày. Từ đầu tới cuối nghe được trong miệng Tề Túc chỉ toàn làviệc muội muội đáng thương của hắn bị sát thần Nhan Hi bắt đi như thếnào, còn về chuyện Tô Bối Nhi muốn nghe nhất, là tên của người nàng muốn giết , Tề Túc chỉ nói sơ lược, qua quýt.

“Là do muội muội ngươiquấn quýt lấy Nhan Hi, không phải là Nhan Hi khống chế muội muội ngươikhông cho nàng rời đi. Việc này ngươi nói sai rồi”

Tô Bối Nhi nghiêm túc bác bỏ những lời Tề Túc nói. Nàng không hài lòng với việc hắn đổ hết lỗi lên đầu Nhan Hi.

Cố gắng chịu đựng đau nhức, Tề Túc vừa khoa chân múa tay vừa nói.

“Lúc Yến Quốc đánh vào hoàng cung của Tề quốc ta, hai tỷ tỷ bị ác ma lãnhhuyết là hắn, đưa đi lấy lòng hoàng đế Yến quốc, còn có một tiểu muộimuội lại bị Nhan Hi mang về phủ. Chuyện này bao nhiêu cung nữ, thái giám nhìn thấy, sao có thể là giả được?”

Tô Bối Nhi hoàntoàn không nghe thấy những gì hắn nói. Có điều khuôn mặt tuyệt sắc lạnhđi vài phần, nàng nở nụ cười yếu ớt, mỗi chữ mỗi câu đều cứng rắn phảnbác lại.

“Là muôi muội ngươi đeo bám Nhan Hi! Chẳng lẽ ngươikhông nhận thấy, người như Nhan Hi căn bản sẽ không coi trọng một nữnhân. Trong lòng hắn chỉ có quốc gia, thiên hạ. Rong ruổi trên satrường đẫm máu, hiệu triệu quần hùng là số mệnh của hắn. Một người kiêuhùng như thế sao có thể để một nữ nhân vướng bận tâm tư? Nhất địnhlà nhiều năm qua muội muội ngươi bám lấy hắn, có thể nàng ta đã sửdụng thủ đoạn nào đó để gả cho hắn”

Trực giác Tề Túc muốn phảnbác nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tô Bối Nhi hắn không nói nênlời. Hắn là một đại nam nhân mà lại bị khí phách của một nữ nhân ápchế.!

Chờ cho tới khi Tô Bối Nhi rời khỏi, trái tim chấn động nãy giờ lại đập thình thịch liên hồi.

Nàng, thật đáng sợ.

Đặc biệt ánh mắt của nàng có thể giết người!!!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.