Chương trước
Chương sau
Ô ô ô, mông đau quá.

Nhan Hi căn bản là không muốn hạ thủ lưu tình mà, trên thực tế, hắn có ý định muốn cho Đào Tiểu Vi nhớ kỹ giáo huấn lần này, từng cái từng cáiđánh mạnh trên mông nàng, còn dùng âm điệu cứng nhắc đếm từng cái, thẳng đếm tới ba mươi, hắn mới dừng lại bàn tay.

Đào Tiểu Vi hô khóc giãy dụa, cầu xin tha thứ, Nhan Hi không để ý tới,thậm chí lực tay cũng không giảm bớt, đánh xuống không chút lưu tình.

Vì vậy, cái mông của tiểu vương phi hoa lệ lệ sưng phồng, khóc mệt mỏi,khóc nức nở ghé vào trên nhuyễn đệm, mỗi lần trở mình cái mông đều đaunhức.

“Hảo hảo tỉnh lại.” Nhan Hi lưu lại bốn chữ, tinh thần cũng thoải mái,hắn sải bước tiêu sái đi ra ngoài, để Cửu Đĩnh đứng ở cửa canh giữ, aicũng không cho đi vào, lưu lại Đào Tiểu Vi một mình nằm trên giường. Vềphần hắn, cơn tức mới tiêu một phần ba, còn hơn phân nửa chưa giải, nhucầu cấp bách bây giờ là tìm người phát tiết một phen.

Nhan Dung cùng Trúc Diệp Đồng trốn chậm, bị Nhan Hi đột nhiên đi tới bắt gặp, không thể làm gì khác hơn là một người nhìn trời một người nhìnđất, giả dạng làm như tình cờ gặp mặt.

Nhan Hi lạnh như băng nói, “Nhị ca, nhìn vui và sảng khoái không?”

Cười gượng gật đầu, còn không sợ chết vuốt râu hùm, “Xong rồi à.”

“Bồi tiểu đệ gặp thập tứ hoàng tử của tề quốc, như thế nào?” Như tinhquái nói một câu, Nhan Hi tự nhiên không hề hổ thẹn bắt đầu sai việc.

Hơn nữa cái loại ánh mắt này rõ ràng là không được phép cự tuyệt, không đợi Nhan Dung gật đầu, hắn đã sải bước đi trước.

Nhan Dung vỗ vỗ tay nhỏ bé của Trúc Diệp Đồng, “Tiểu đồng đừng lo, nàngvề doanh trướng trước chờ ta, cơm tối ăn trước đi, ta cũng không đóibụng lắm, ta bồi thất đệ đi một chút sẽ trở lại.”

Trúc Diệp Đồng quay đầu lại nhìn sang Cửu Đĩnh là gương mặt dị thườngnghiêm túc, biết là vô luận như thế nào cũng không gặp được Đào Tiểu Vi, nên thuận theo gật đầu, cách xa quân trướng mà đi về nơi ở.

“Thất đệ, ngươi chờ một chút a, đi nhanh như vậy làm cái gì?” Nhan Dungkhoa trương oán giận một tiếng, một hai chạy vượt qua, vừa đi vừa hỏi,“Thế nào, huấn thê cảm giác như thế nào? Có cảm giác của một đại namnhân không? Có phải có một loại cảm giác vui sướng cao cao tại thượng?”

Mắt liếc nhìn hắn, “Nhị ca, nhị tẩu ngay trong lều, ngươi không ngại qua ‘Huấn’ một chút, tự mình kiểm chứng.”

Nhan Dung cười hì hì lắc đầu, “Khó mà làm được, Tiểu Đồng là thê tử yêu quý của ta, thế nào có thể xuống tay?”

“Muốn ta hỗ trợ sao?”

“Quên đi, ngươi nghỉ ngơi, chuyện này không nhọc phiền.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.