Trúc Diệp Đồng nghe vậy che miệng cười nhẹ, “Vi Vi, nếulà muội cũng cảm thấy khó khăn, như vậy thì người khác căn bản khôngthể.”
Đang ôm đầu, Đào Tiểu Vi chớp chớp mắt to, điềm đạm đáng yêu hỏi, “Nhịtẩu, tẩu cảm thấy muội rất khá sao? Rất hạnh phúc sao? Nên thành ngườivô tâm vô phế, suốt ngày cũng không phiền não sao?”
“Muội không phải như vậy sao?” Hai đầu ngón tay Trúc Diệp Đồng lấy mộtkhối bánh nhỏ đưa vào miệng, vui vẻ nuốt xuống. Chẳng biết tại sao, nàng cảm giác, điểm tâm của Đào Tiểu Vi ở nơi này so sánh với của nàng ở bên kia là ngon hơn, quả nhiên người có địa vị có khác a.
Vừa gật đầu lại vừa lắc đầu, Đào Tiểu Vi thở dài nhắm lại đôi mắt ngậpnước, “Đã từng là như vậy, hay có lẽ vẫn luôn như vậy. Nhị tẩu, tẩu biết muội phiền nhất chuyện gì sao? Ví dụ như, khi thợ may tới may cho muộiquần áo mới, hắn mỗi lần đều phải hỏi, tiểu thư, người thích màu sắc gì? Có hồng, xanh, trắng, phấn, tơ lụa, bằng bông vải, bằng gấm vóc, thêuhoa, hắn nói rất hay dường như trên đời này có bao nhiêu loại màu sắchắn đều đem bày hết ở trước mặt muội, hoa cả mắt. Đến lúc này, muội đãcảm thấy mất hứng, vốn là có váy áo mới sẽ rất vui vẻ, nhưng vừa nhìnthấy những thứ vải vóc này thì lại không vui, chọn, chọn, chọn, rồi cáinày không nên chọn, bọn họ thì không thể làm xong rồi thì đưa tới chomuội mặc sao? Mỗi lần lại phải hỏi ý muội, hỏi có ích lợi gì, cuối cùngcũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/3030828/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.