“Ta đứng hàng thứ mười bốn, tên gọi Tề Túc, về tuổi tác,hình như lớn hơn muội tám tuổi, muội có thể gọi ta là thập tứ ca”. Sắcmặt hắn dần dần trầm ổn, vẻ mặt tươi cười, mang theo dáng dấp một vị hảo ca ca.
“Phụ hoàng có khỏe không?” Đào Tiểu Vi không lạnh không nhạt hỏi, đốivới ca ca tự nhiên xuất hiện đến nhìn nhận này, nàng thật không biết đối đãi thế nào.
Thở dài, Tế Túc nói: “Những năm gần đây, ngày ngày hối hả ngược xuôi,trôi giạt khắp nơi nên cuộc sống cũng không tốt lắm, phụ hoàng cùng cáchuynh đệ một lòng phục quốc, vừa phải phòng bị Yến quốc truy sát, lạiphải liên hiệp với nước khác cầu trợ giúp, còn phải cho chúng thần phíadưới lòng tin, người tâm lực tiều tụy, thân thể không tốt như lúc trước, quan trọng nhất chính là: ba nữ nhi hắn yêu thương nhất, hai người bịép gả cho hoàng đế Yến quốc người mang mối hận diệt quốc, người còn lạimột chút tin tức cũng không nhận được. Mỗi khi nhắc tới, phụ hoàng đềubi phẫn đến rơi lệ” Nói đến đây, Tề Túc dùng tay áo lau lau viền mắt ươn ướt. “Mùa đông năm ngoái, phụ hoàng cùng mấy vị ca ca bôn tẩu vì chuyện cùng ngũ quốc liên minh, phụ hoàng thân thể suy yếu, càng bất hạnh hơnkhi bị nhiễm phong hàn, lúc trên đường đến Lỗ quốc đã chết vì bệnh rồi.”
Đầu óc Đào Tiểu Vi oanh một tiếng, tuy rằng trong lòng đã sớm chuẩn bịphụ hoàng không còn ở thế gian, nhưng cũng không ngờ tới, khi chính tainghe được vẫn chấn động lớn như vậy.
“Trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/3030816/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.