Lỗ quốc cùng Yến quốc rừng giăng khắp nơi, phập phồng nhiều ngọn núi, trong lúc đó chỉ có một đất bằng, được chia thành hai.
Một bên là thành trấn nhỏ của biên giới Yến quốc, bên còn lại là khuchợ trao đổi của Lỗ quốc, trong nước có rất nhiều thương nhân, mangtheo rất nhiều hàng hóa đi tới nơi này, cùng thương nhân Yến quốc tiếnhành trao đổi, người Yến trao đổi cùng dân tộc Hồi tuấn mã, da lông,thảo dược, cây cỏ, lấy muối ăn, đường mía, thuốc lá cùng binh khí.
Chợ trao đổi của Lỗ quốc cũng như một thôn nhỏ, những phòng ốc đơngiản so le không đồng đều xây bằng đá, dùng cành cây làm thành tường,cách ra không gian độc lập.
“Hảo lạnh.”
Ghé vào phòng ốc băng lãnh, chỉ có một cửa sổ duy nhất có thể nhìn rabên ngoài, Đào Tiểu Vi không có việc gì chỉ nhìn cách đó không xa khung cảnh náo nhiệt. Bị người đưa đi đã vài ngày, cũng không gặp được mấyngười, ngoại trừ gian gian ngoài là mấy người bạch y mặt như hung thầnác sát, nàng cũng chưa từng thấy người bên ngoài.
Ăn mặc đều không có trở ngại, chí ít không để nàng lạnh chết, chỉ làkhông thú vị một chuyện, không được nói, không được đi lại, không đượclên tiếng cầu cứu, đi đại tiểu tiện đều phải giải quyết tại trongphòng, rồi cho người chuyên phục dịch dọn đi.
Ngày đó bị điểm huyệt hôn mê bắt đi, tỉnh lại thì đã thấy những ngườinày quản thúc, mặc kệ Đào Tiểu Vi thế nào dung cơ hội có người đưa cơmlôi kéo làm quen, nhưng cũng chưa từng để ý. Đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/3030593/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.